Chương trước
Chương sau
Mục đặt một phòng đơn, phòng không lớn, nhưng giường rất rộng. Bên kệ là những chậu cây xanh, cửa sổ được rèm che nửa bên, có ánh sáng rực rỡ xuyên qua tấm kính chiếu vào. Tiêu Tiên ngồi bên giường và lặng lẽ đánh giá căn phòng. Chiếc giường bừa bộn, chăn được cuộn vào thành một quả bóng, bên trong bao bọc mấy bộ và vài chiếc qυầи ɭóŧ tối màu.
Trương Mục lục lọi chiếc vali để tìm hộp thuốc. Khi Tiêu Tiên hướng mắt về phía giường, cậu vội vàng che đống quần áo đang được chăn bọc, bối rối giải thích:
“Sáng nay em đi hơi vội, vì vậy em đã không kịp dọn phòng…”
“Ồ”
Tiêu Tiên không nói gì, tiếp theo là nhìn đi chỗ khác, không còn nhìn chằm chằm phía giường nữa.
Sau khi đưa Trương Mục đến bệnh viện để xử lý vết thương ở chân, có vẻ đã hơn rất nhiều rồi. Cậu lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi trước Tiêu Tiên và nói với khuôn mặt nghiêm túc:
“Đừng xem trầy da là chuyện nhỏ. Nếu anh không xử lý, nó sẽ dễ bị nhiễm trùng. Để em giúp anh khử trùng vết thương trước, nó sẽ hơi đau. Anh chịu đựng chút.”
Vừa nói xong cậu lấy tăm bông, nhúng vào dung dịch khử trùng. Tiêu Tiên đưa tay ra, vẻ mặt bình tĩnh: “Em cứ làm đi, không sao đâu.”
Dù anh nói nhẹ nhàng, nhưng Trương Mục vẫn cố gắng cẩn thận hết mức, sợ Tiêu Tiên đau, còn quan sát biểu hiện của Tiêu Tiên trong khi làm. Thấy anh thực sự không sợ đau, cậu mới thả lỏng. Khử trùng xong, Trương Mục tò mò hỏi Tiêu Tiên: “Không đau sao?”
Biểu cảm của Tiêu Tiên không hề thay đổi từ đầu đến cuối. Anh cũng không nghĩ nhiều khi cậu hỏi:
“Đương nhiên là đau.”
Trương Mục hỏi tiếp: “Sao mặt anh không thay đổi vậy?”
Tiêu Tiên bình tĩnh nói: “Cho người khác biết thì sẽ hết đau ư? Nếu không hết thì thể hiện ra hay không cũng có khác gì đâu?”
Trương Mục suy nghĩ theo logic này, cảm thấy Tiêu Tiên nói cũng đúng, tuy rằng có chút kì lạ. Nhưng cũng không có vấn đề gì, nên cậu cũng không nghĩ nhiều. Sau khi khử trùng vết thương, Trương Mục sau đó bôi một ít thuốc Vân Nam lên, băng lại bằng băng gạc.
Làm xong, cậu nghịch ngợm buộc thành nơ con bướm trên cánh tay Tiêu Tiên. Anh nhìn cái nơ xong lại nhìn Trương Mục đang cười nhịn cười, nhưng không nói gì.
Trương Mục cầm hộp thuốc lên, thấy một hộp nhỏ bên cạnh, chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng nói: “Em quên mất, nó không đủ để trị vết thương này. Em có mang theo thuốc chống viêm, anh nên uống hai viên thuốc để tránh vết thương bị nhiễm trùng. “
Cậu nói rồi lấy ra thuốc chống viêm và đưa nó cho Tiêu Tiên. Thật không ngờ, Tiêu Tiên là người sợ thuốc, khuôn mặt anh nhanh chóng thay đổi, nhìn viên thuốc như nhìn một loại độc chết người.
“Không cần.” Tiêu Tiên nhanh chóng từ chối. “Chỉ là vết thương nhỏ, sẽ không nhiễm trùng.”
“Ai nói sẽ không bị nhiễm trùng. Uống hai viên là được. Nó không đỡ hơn nhưng có thể giảm đau.”
Trương Mục nói xong, cậu nhìn Tiêu Tiên nở một nụ cười rạng rỡ, nói như đã phát hiện một điều gì đó thú vị, “Trừ khi, Tiêu Tiên, anh sợ uống thuốc!” Trương Mục không hề mong đợi câu trả lời, chỉ thấy hơi buồn cười và có chút khó tin. Cảm thấy rằng mình vừa chạm vào chỗ bất khả xâm phạm của Tiêu Tiên, trong nháy mắt, Tiêu Tiên trở nên rất đáng yêu .
Cậu không được, dịu dàng dỗ dành “Uống thuốc dễ lắm nha. Anh sợ cái gì? Chỉ cần cho thuốc vào miệng, uống nước lọc rồi uống nó. Anh thậm chí không thể nếm được vị của nó.”
Giọng điệu của Trương Mục giống như đang lừa một đứa trẻ, khiến Tiêu Tiên câm nín nhìn cậu.
Trương Mục không nhận ra điều đó, tiếp tục dỗ dành anh: “Tiêu Tiên, anh phải tin em, điều em nói mới là đúng. Với lại, chỉ có trẻ con sợ uống thuốc. Tiêu Tiên, anh vẫn là một đứa trẻ con à?”
Trương Mục vừa cười vừa gọi “Anh Tiêu..”, nhưng giọng cậu cực kỳ mềm mại, âm cuối hơi cao lên, mơ hồ cảm nhận được có một dòng điện, mang theo một cảm xúc không thể miêu tả. Ánh mắt của cả hai vô chạm nhau, hai người đều nhìn sâu vào mắt đối phương, nhanh chóng quay mặt đi. Tiêu Tiên quay mặt đi, nói một cách bướng bỉnh: “Tôi không cần uống thuốc.”
“Khi bệnh anh không uống thuốc à?” Trương Mục không tin điều đó.
Tiêu Tiên coi đó là điều hiển nhiên: “Rất ít khi bệnh. Với lại, có nhiều cách khác để trị bệnh, ngoài thuốc ra vẫn còn nhiều thứ khác.”
“Nhưng bây giờ không còn cái nào khác.” – Trương Mục đáp.
Cậu không chú ý hai viên thuốc, thấy khuôn mặt của Tiêu Tiên không hệ bị lay động, cậu lại có một tâm tư khác, cố tình hạ giọng, hỏi với một nụ cười:
“Không biết anh muốn em làm gì thì mới chịu uống thuốc đây?”
Cậu nói rồi cầm thuốc đi lại gần Tiêu Tiên. Anh cau mày, lùi ra. Mãi đến khi không lùi được, lấy tay chống đỡ mới không ngã trên giường. Trương Mục nửa quỳ trên giường, cúi đầu thân mật với Tiêu Tiên. Vài phút trước cậu chỉ coi đây là một trò đùa, nhưng tại thời điểm này chính cậu rơi vào tình huống khó xử.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau, cả hai đều cảm thấy lúng túng và bối rối. Đồng thời trong không khí ngưng lại, dường như có một ngọn lửa đang bắt đầu nhen nhóm, một cảm giác vừa mạnh mẽ vừa mơ hồ rung động.
Khuôn mặt của Tiêu Tiên cách một gang tay. Khi nhìn gần, khuôn mặt anh sắc sảo và không chút tì vết. Đôi môi mỏng mang theo chút đỏ, quyến rũ hơn so với Trương Mục. Nhịp tim của cậu bắt đầu tăng, như muốn nổ tung. Đây là một cơ hội tốt, dây thần kinh kiềm chế của cậu đã đứt. Trương Mục kìm không nổi, cúi xuống hôn lên môi Tiêu Tiên.
Tiêu Tiên nhìn Trương Mục với một ánh mắt ngạc nhiên. Anh giơ tay ra nhưng không đẩy Trương Mục đi. Đôi môi của Trương Mục không động đậy, như đang thăm dò. Khi được phép, cậu kiêu ngạo hôn mà không theo bất kỳ quy tắc nào.
Ngay khi nụ hôn kết thúc, Trương Mục mệt sến mức thỏ dốc, không thể chống đỡ cơ thể. Cậu để mình rơi vào ngực Tiêu Tiên.
Cả hai đều là những người đàn ông, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi nụ hôn nên nổi lên phản ứng. Trương Mục nằm úp lên người Tiêu Tiên, cả hai đều thẳng thắn mà đối mặt.
Trương Mục nằm nên vai Tiêu Tiên, cảm nhận một cách tự nhiên. Không biết cậu nghĩ gì, đột nhiên cười thầm. Biểu cảm của Tiêu Tiên tràn ngập sự bất đắt dĩ, nhưng anh có phần ngạc nhiên khi cơ thể anh không từ chối Trương Mục.
“Đứng lên đi.” – Tiêu Tiên nói.
Tại thời điểm này, Trương Mục không đứng lên, trái lại còn động đậy làm càn. Cậu quay đầu, kề sắt bên tai Tiêu Tiên, nhẹ nhàng nói: “Tiêu Tiên, sau đêm đó, em vẫn luôn rất nhớ anh”
Câu nói này của Trương Mục ám chỉ rõ ràng.
Tiêu Tiên đè vai Trương Mục, lý trí bắt đầu chao đảo, cố gắng bình tĩnh nói: “Em bị thương, không thể vận động mạnh.”
“Em không sao.” Đôi mắt Trương Mục cong lên, cười ngọt ngào nói: “Tiêu Tiên, anh ôm em một cái. Chỉ một cái thôi, bệnh gì của em đều khỏi.”
Khi cậu nói còn cố kéo dài âm cuối, tràn đầy sự nũng nịu, vừa hay lại cào trúng đầu quả tim Tiêu Tiên, anh rốt cục nhịn không được, nhanh chóng vươn mình đè Trương Mục, còn cố ý bảo vệ chân Trương Mục, từ bị động đổi thành chủ động, dùng nụ hôn như không như bão ngăn chặn miệng nhỏ của Trương Mục.
Một đêm không chợp mắt, hai người chung giường chung gối, cả người sướng rơn. Hôm sau ,Trương Mục tỉnh ngủ, mơ màng nhớ tới cái gì, nhanh chóng nghiêng đầu nhìn Tiêu Tiên bên cạnh. Trong nháy mắt cậu có chút sợ Tiêu Tiên như lần đầu chơi xong sẽ biến mất, lần này hoàn toàn ngược lại, cậu liếc mắt sẽ nhìn thấy Tiêu Tiên.
Tiêu Tiên sớm đã tỉnh rồi, nhưng sợ đánh thức Trương Mục nên không rời giường, anh đối diện với ánh mắt căng thẳng của Trương Mục, cũng mang theo dò hỏi nhìn anh.
Trương Mục nói trước: “Em chỉ muốn nhìn xem anh còn ở đây không thôi.”
Cậu nói chuyện một lúc, mới phát hiện minhf gối đầu lên cánh tay Tiêu Tiên, bị anh bán ôm vào trong lòng, ban ngày ban mặt, như thế thật sự rất bất tiện.
“Xin lỗi.” Tiêu Tiên biết Trương Mục nói đến đêm đó, lúc trước anh không giải thích gì, lúc này liền chủ động nói trước:
“Hôm đó anh vốn định chờ em tỉnh, do em ngủ quá ngon, anh không gọi em dậy được, vừa vặn lúc đó công ty có việc gấp, lúc đó anh chỉ có thể đi trước.” Tiêu Tiên dừng một chút, còn nói: ” Anh có để lại số điện thoại cho em liên lạc.”
“Ồ. Ha ha… Có sao? Em không thấy cái gì giống số điện thoại cả”
Trương Mục kìm ném lúng túng, bộ dáng như chẳng biết gì, không dám nói thẳng là cậu đem số điện thoại Tiêu Tiên để lại ném đi rồi.
Tiêu Tiên nghi ngờ nhìn Trương Mục, người nào đó chỉ có thể cắn răng kiên trì cứng rắn chống đỡ, hoàn hảo trốn khỏi ánh mắt dò xét của Tiêu Tiên.
“Ừ, là do anh đặt ở nơi khó thấy.” Sắc mặt Tiêu Tiên tốt hơn một chút, lại hỏi: “Chân em thế nào rồi? Không có sao chứ?”
Nếu Tiêu Tiên không nhắc, Trương Mục sẽ không để ý, cậu thử nhấc lên, Trương Mục mới phát hiện chân càng đau dữ dội, gương mặt nhăn nhó, thống khổ kêu lên.
“Đau đau đau…” Trương Mục kêu rên.
Tiêu Tiên cẩn thận đem chân Trương Mục từ trong chăn nhấc ra, phát hiện chỗ bong gân còn xưng hơn trước kia, hiển nhiên chẳng giống như Trương Mục nói ôm một cái có thể tốt lên.
Bất quá Tiêu Tiên không có cách nào nói Trương Mục, tối hôm qua anh cũng rung động. Chỉ có thể cau mày nói: “Bị thương như vậy, lần sau đừng cậy mạnh.”
“Ừ.” Trương Mục ngoan ngoãn gật đầu, nhưng không hối hận chuyện tối hôm qua.
Cậu hiện tại tuy chân rất đau, nhưng cả người lại rất vui vẻ, trải qua tối hôm qua, cậu có cảm giác hình như bản thân nghiện rồi. Tiêu Tiên xuống giường mặc quần áo, mặc quần áo tử tế trực tiếp đi đến trước cửa.
Trương Mục mờ mịt, nhìn bóng lưng Tiêu Tiên rời đi thì cuống lên, anh ta có ý gì? Làm xong liền đi? Biến nhà cậu như một quán rượu dành cho khách chơi điếm?
Cậu nhất thời tâm loạn như ma, vừa lo lắng vừa khó chịu, nhưng không thể nghĩ ra lời giải thích nào để giữ Tiêu Tiên lại. Giữa bọn họ là ngươi tình ta nguyện, vốn là không có cam kết gì, dùng tình cảm giữ Tiêu Tiên lại, cũng không thể nào ngăn được Tiêu Tiên đâu.
Ở thời điểm như thế này, Trương Mục đột nhiên rất muốn Tiêu Tiên có thể ở lại. Cậu vắt hết óc, dưới tình thế nguy cấp liền thốt ra rằng: “Anh đừng đi! Tiêu Tiên, anh không thể chăm sóc em sao? Em đang bị thương.” Giọng điệu cậu nói còn mang theo vài phần oan ức, khiến Tiêu Tiên bước chân hơi dừng lại.
Trương Mục đoán không ra tâm tư Tiêu Tiên, dù sao nên ăn nói cẩn thận, không dây dưa, cậu rất sợ Tiêu Tiên hiểu lầm, vội vã giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, em không có ý dây dưa với anh đâu, tối hôm qua là do em tự nguyện. Tiêu Tiên, em cảm thấy, khó có thể tìm được người hợp nhau như vậy, ở chung lại hòa hợp, không bằng, thời gian này chúng ta giữ nguyên như vầy? Tối hôm qua, anh cũng cảm thấy rất sướng, đúng không?”
Tiêu Tiên xoay người, sắc mặt không rõ, nửa ngày mới không phân rõ được tâm tình nói: “Được.”
Trương Mục âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất có thể nói Tiêu Tiên đối với cậu cũng có chút cảm xúc. Về phần chuyện du lịch sau đó, cách thời gian giờ rất dài, ai biết khi đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Trương Mục nói xong cũng chờ Tiêu Tiên lại gần, chân cậu sưng thành như vậy, nhưng hôm nay lại phải ra ngoài, may mà có Tiêu Tiên giúp đỡ nên cũng không tính là khó khắn lắm.
Về phần chuyện du lịch sau đó, cách thời gian giờ rất dài, ai biết khi đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Trương Mục nói xong cũng chờ Tiêu Tiên lại gần, chân cậu sưng thành như vậy, nhưng hôm nay lại phải ra ngoài, may mà có Tiêu Tiên giúp đỡ nên cũng không tính là khó khắn lắm.
Ai biết Tiêu Tiên nói xong, vẫn đi ra ngoài, Trương Mục không khỏi mà cuống lên, hỏi: “Anh không phải mới vừa đáp ứng em sao? Làm sao còn muốn đi!”
Tiêu Tiên nghe vậy, gương mặt hơi khó hiểu, hỏi ngược lại: “Em cho rằng anh muốn đi đâu?”
Trương Mục nghẹn giọng, do dự nói: “Anh không phải muốn đi ra ngoài?”
“Đúng là muốn đi ra ngoài.” Tiêu Tiên ánh mắt nhìn về chân Trương Mục : “Thế nhưng đi hỏi mua muốn túi chườm nước đá, chân và cổ tay em cần đắp để tiêu sưng.” “…”
Trương Mục nhất thời trố mắt ngoác mồm, lúng túng lấy chăn che mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.