Ánh mắt của Phó Dạ Xuyên tối sầm, không nói một lời. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Phó lão gia đang đứng trên lan can tầng hai nhìn mình.
Hắn hơi gật đầu. Ông ta mím môi:
“Lên đây.”
Vào đến thư phòng, Phó lão gia ngồi sau bàn, sắc mặt âm trầm.
“Ý của ông trong điện thoại đã nói rất rõ rồi.”
“Con không đồng ý.”
Phó Dạ Xuyên nói thẳng thừng.
Sắc mặt ông ta đen lại:
“Người phụ nữ Tô Nam này, nếu không phải vì nhà họ Tô đứng sau, ông căn bản đã không đồng ý cho hai đứa quay lại với nhau. Giờ vì nó mà con suýt mất mạng, nó còn chẳng thèm đoái hoài. Mặt mũi nhà họ Phó chúng ta để đâu hả?”
Bầu không khí trong thư phòng lập tức trở nên lạnh băng, tĩnh mịch đến đáng sợ.
Phó Dạ Xuyên không hề né tránh, ánh mắt lạnh lùng, kiên định.
“Mặt mũi nhà họ Phó… không quan trọng bằng Tô Nam.”
“Con nói cái gì?”
Giọng ông bỗng cao lên, tức đến thở gấp, sắc mặt khó coi vô cùng.
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên sắc lạnh, đen sâu.
“Ngoài cô ấy ra, sẽ không là bất kỳ ai khác. Người phụ nữ bên ngoài kia, vĩnh viễn không thể, càng không xứng đem ra so với cô ấy.”
Bốp!
Một tiếng va chạm nặng nề. Ông tức đến mức vớ lấy nghiên mực trên bàn ném thẳng vào hắn.
Phó Dạ Xuyên vậy mà hoàn toàn không né tránh. Nghiên mực đập mạnh vào trán hắn, m.á.u lập tức chảy xuống.
Phó lão gia thoáng sững lại, nhìn dáng vẻ hắn bình thản như không, càng tức càng lo.
Tất cả… đều vì người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/5046323/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.