Thường Lịch nhìn về phía Tô Nam. Tô Nam nhướng mày ra hiệu, anh lập tức nhanh chân rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí mang chút lạnh lẽo.
Tô Nam khẽ cười:
“Anh ăn xong rồi thì tôi mang bát ra ngoài nhé, nghỉ sớm đi.”
Cô thong thả đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng, hoàn toàn không để ý trong đôi mắt lạnh lùng của Phó Dạ Xuyên thấp thoáng một tia uất ức, rồi lại tan đi như làn sương.
Tất cả như ngay trước mắt, nhưng hắn lại chẳng thể nắm được gì.
“Tô Nam…”
Giọng hắn khàn khàn, yếu ớt.
Cô dừng bước, quay đầu nhìn lại.
“Sao nữa?”
“Bức ảnh đó… tại sao em lại đăng lên?”
Khóe môi Phó Dạ Xuyên mím thành đường thẳng. Ánh mắt đen sẫm, như có mực đang dâng lên, chứa đựng tình cảm sâu không thấy đáy.
Hắn không phải không để ý, hắn là không dám hỏi, bởi ngay cả kết quả, hắn cũng sợ mình gánh không nổi.
Tô Nam cong môi cười, hất nhẹ mái tóc, ánh cười càng sâu hơn.
“Bởi vì… là người mới mà.”
Nếu một câu nói dối có thể khiến Phó Dạ Xuyên hoàn toàn buông tay, vậy cô cũng chấp nhận lấy đó làm lý do, để hắn biết khó mà lui.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt hắn càng trắng bệch, nỗi tổn thương trong đôi mắt không hề che giấu.
Ngực hắn như bị đá tảng đè nặng, nghẹn đến không thở nổi.
Đuôi mắt lập tức đỏ lên, cố gắng kiềm nén nỗi bi thương dâng trào.
Bàn tay siết chặt, rồi lại vô lực buông xuống.
Hắn thậm chí không biết mình còn phải cố gắng thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4995173/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.