Phó Dạ Xuyên đẩy xe lăn thẳng vào phòng tắm.
Chân bị thương nên không thể mặc quần áo bó sát, lúc cởi cũng không đến mức quá khó khăn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn mặc chiếc quần ngủ dài.
Dù sao bây giờ hắn không làm được gì cả, cũng không thể quá đáng, nếu dọa Tô Nam sợ mà bỏ chạy, chẳng phải công toi sao? Hắn để trần nửa người, vừa ý nhìn thân hình của mình trong gương, cơ bắp rắn chắc, lưng thẳng, cơ bụng ẩn hiện theo nhịp thở, sự rắn rỏi xen chút uể oải, khiến vẻ lạnh lùng thường ngày của hắn dịu lại, thêm vài phần quyến rũ.
Bên tai hắn lại vang lên lời của Ngô Đồ Đồ, giọng đầy nhiệt huyết:
“Phó tổng, vóc dáng và nhan sắc của anh đúng là hiếm có trên đời, không người phụ nữ nào có thể ngó lơ được. Lúc tắm, anh không cần nói gì cả, cứ để cô Tô thoải mái thưởng thức, cô ấy mà ngại ngùng một chút thôi, nghĩa là anh… thành công rồi!”
Phó Dạ Xuyên tạm thời chọn tin anh ta một lần.
Chưa được mấy phút, hắn nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, hắn lập tức điều chỉnh sắc mặt, nhìn vào gương, tiện tay làm rối vài sợi tóc mái trước trán, cố tỏ vẻ tự nhiên, không quá cố ý.
Bước chân dừng lại ngoài cửa phòng tắm.
“Cốc, cốc, cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Không hiểu sao, Phó Dạ Xuyên lại thấy hơi… căng thẳng.
“Tô Nam, anh ở trong này, em cứ vào đi.”
Hắn hít sâu, buộc mình phải thật bình tĩnh. Không căng thẳng, không hồi hộp!
Lời của Ngô Đồ Đồ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4857746/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.