Bọn họ đều tưởng mình nhìn nhầm, nhưng sau vài giây im lặng, mới nhận ra đó là sự thật.
Tần Du là người lên tiếng trước:
“Phó Oánh Oánh mất tích bao nhiêu ngày nay, hóa ra vẫn ở ngay dưới mí mắt chúng ta, sao chẳng ai phát hiện ra thế?”
Tô Nam nheo mắt, trong lòng cũng ngạc nhiên không kém.
Cô ta cúi đầu, ngoan ngoãn giúp khách thử giày, còn nở nụ cười, tuy gượng gạo, nhưng trông lại dễ nhìn hơn trước nhiều, chỉ là… vẫn khiến người ta thấy lạ lùng.
Cô tiểu thư nhà họ Phó từng kiêu ngạo, hống hách là thế, giờ lại đi làm nhân viên bán hàng, Phó Dạ Xuyên sao lại ném em gái mình vào chỗ này chứ? Ninh Triệu Liễu khẽ hỏi:
“Có nên qua xem thử không?”
Tô Nam khẽ lắc đầu, nhưng Tần Du đã kéo cả hai bước đến:
“Tất nhiên là phải xem rồi!”
“Chào mừng quý khách…”
Phó Oánh Oánh tiễn một vị khách đi xong, đang cúi đầu thì chợt phát hiện có người tiến lại, liền ngẩng lên. Khi thấy Tô Nam và hai cô bạn đứng trước mặt, sắc mặt cô ta lập tức biến đổi.
“Các người đến đây làm gì? Cút đi!”
Ồ, tính khí vẫn y hệt như xưa!
Tần Du cười lạnh:
“Tất nhiên là đến mua giày rồi… Phó tiểu thư, chúng tôi còn muốn biết cô đang làm gì ở đây cơ.”
Phó Oánh Oánh tức đến tái mặt, nhìn thấy Tô Nam là lại sôi máu, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của Phó Dạ Xuyên, cô ta không dám làm càn như trước.
“Liên quan gì đến các người? Mua thì mua, không mua thì biến!”
Tô Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4727019/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.