Không khí trong phòng khựng lại trong giây lát.
Phó Dạ Xuyên biết, lần này mình quả thật đã hơi quá đà, nhưng nếu không thử, sao biết là không có khả năng chứ? Tô Nam sững người một lúc, hai tay chống cằm nhìn hắn, khóe môi cong lên, vẽ nên một đường cong đẹp đẽ, nhưng giọng cô lại lạnh nhạt, lý trí, xen lẫn nụ cười chẳng mấy ấm áp.
“Tay anh cũng gãy rồi sao?”
Nụ cười của cô không chạm tới đáy mắt, vậy mà lại khiến người ta không thể nào ghét nổi.
Phó Dạ Xuyên thấy cô không nổi giận,
nụ cười trên môi hắn càng sâu, thoáng chốc lại mang theo chút bất đắc dĩ, tự giễu.
Tửu Lâu Của Dạ
Giọng hắn trầm thấp, mang theo vẻ tiếc nuối:
“Nhanh như vậy đã chê anh rồi sao?
Ngay cả chút yêu cầu nhỏ này cũng không đáp ứng được ư?”
Lông mày Tô Nam khẽ giật, Phó Dạ Xuyên lại phát điên gì thế này?
Nếu không phải hắn đang bị thương,
cô đã quay lưng bỏ đi từ lâu!
Nhìn hắn cố tỏ vẻ đáng thương kia, diễn vụng về đến mức không thể chịu nổi!
Cô quay đầu, nặng nề thở ra một hơi,
tự nhủ phải bình tĩnh, phải nhịn!
Ngay giây sau đó, Thường Lịch bước lên, bưng chén cháo trước mặt Phó Dạ Xuyên:
“Phó tổng, a.”
Khuôn mặt dữ tợn, cứng rắn của anh ta, lúc này lại đang làm một việc hoàn toàn trái ngược với hình tượng ấy, đút cho Phó Dạ Xuyên ăn!
Còn há miệng làm mẫu, giọng điệu hệt y như đang dỗ trẻ con:
“A nào, há miệng ra nào!”
Trong khoảnh khắc, cả phòng khách im phăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4703067/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.