Tô Nam không trả lời bất kỳ tin nhắn nào, cô rửa mặt lại, đắp một lớp mặt nạ, sắc mặt trông khá hơn một chút.
Tô Dịch Phong ngồi đợi cô dưới lầu, thấy cô bình thản ăn hết phần cơm, lại uống thêm một bát canh cá mới yên tâm thở phào.
Ông do dự nói:
“Tiểu Nam, chuyện này con đừng áp lực quá.”
Tô Nam khẽ cười, nét mặt nhẹ nhõm:
“Con biết rồi, con không sao đâu. Phó Dạ Xuyên cũng qua khỏi nguy hiểm rồi, món nợ này, từ từ con sẽ trả. Còn những chuyện khác, con chưa muốn bàn tới.”
Dù sao cũng không thể hận hắn như trước nữa.
Còn nói đến chuyện quay lại… ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu, rồi bị cô gạt ngay đi.
Cô chỉ mong Phó Dạ Xuyên bình an vô sự.
Suy cho cùng, mối dây ràng buộc giữa hai người quá sâu, đến cuối cùng ai nợ ai, thật khó nói rõ.
Tô Dịch Phong gật đầu, thấy con gái nghĩ thông suốt, trong lòng cũng an lòng hơn.
Ông hất tay, một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi bước vào, mặc đồ vest đen, đeo kính râm, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
“Vệ sĩ sao?” Tô Nam liếc qua, lập tức đoán ra thân phận.
Tô Dịch Phong gật đầu:
“Tên là Thường Lịch, cao thủ, từng được xếp hạng nhất thế giới. Trước đây đi theo ba, sau khi ba nghỉ hưu thì cho nghỉ phép dài hạn. Từ giờ nó sẽ theo bảo vệ con.”
Tô Nam mím môi, gật đầu, tất nhiên không từ chối lòng tốt của ba mình.
“Chào tiểu thư.”
Tô Nam mỉm cười:
“Cảm ơn anh, Thường Lịch.”
Khuôn mặt lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4693901/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.