Tần Du đứng cách đó không xa, ánh mắt phức tạp nhìn sang, đứa trẻ ngoại quốc này đúng là đáng yêu thật, nhưng bó hoa màu trắng pha vàng kia lại chói mắt đến kỳ lạ.
Tâm trạng cô lúc này rất rối rắm. Chẳng lẽ Tô Nam giờ ngay cả trẻ con cũng đem ra dọa người rồi sao? Đang nghĩ vậy thì Tô Nam đã vội vàng từ trong công ty chạy ra, vừa nhìn thấy cô liền vẫy tay.
“Cậu tới đây làm gì hả?”
Tần Du lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, còn chưa kịp mở miệng thì cậu bé tóc vàng đã vui vẻ chạy tới, ôm lấy chân cô, ngước đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng lên, lấp lánh như ánh sao.
“Chị xinh đẹp ơi, em nhớ chị quá à…”
Tần Du sững người tại chỗ, mắt mở to đầy kinh ngạc.
Tô Nam khẽ cười, xoa xoa gương mặt đáng yêu của cậu bé, ánh mắt dịu dàng.
“Chị cũng rất nhớ em.”
Cậu bé đưa bó hoa ra trước mặt cô, “Đây là loại hoa mà chị đẹp thích nhất nè.”
Tô Nam nhận lấy, ánh mắt thoáng phức tạp, gượng gạo cười: “Cảm ơn nhé.”
Cô thật sự không nhớ mình từ bao giờ lại có loại hoa yêu thích nhất là loại hoa này nữa, nhưng thôi vậy, dù sao cũng là tấm lòng của trẻ con mà.
Tần Du ngạc nhiên nhìn cảnh tượng đó, hoa chị thích nhất? Chẳng phải Tô Nam luôn thích phong linh lan sao?
Tửu Lâu Của Dạ
Cô bước lại gần, khẽ nói nhỏ:
“Tô Nam, từ khi nào cậu có thêm một đứa em trai vậy? Hay là… con riêng của ba cậu?”
Cô cố ý hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4692203/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.