Phó Dạ Xuyên im lặng hồi lâu, ánh mắt hắn cay xè, trái tim như bị vô số sợi tơ mảnh quấn chặt, hít thở cũng thấy khó khăn.
Tô Nam đối với hắn, hoàn toàn không còn chút tôn trọng nào đáng có. Chỉ cần nghĩ tới điều đó thôi, lồng n.g.ự.c hắn lại như bị bóp nghẹt, nghẹn đến phát đau.
Còn Tô Nam thì đã chẳng để tâm từ lâu. Cô rất rõ, ba năm đó chẳng qua chỉ là một màn tự mình cảm động mình, cô ôm một tấm chân tình, lao vào ngõ cụt, kết cục chỉ còn lại tro tàn.
Mọi chuyện qua rồi thì cứ để nó tan biến theo gió.
“Phó Dạ Xuyên…”
Ánh mắt hắn u tối mà phức tạp, nhìn dáng vẻ thản nhiên của cô, lòng lại như có bàn tay bóp chặt.
Ngón tay hắn nắm chặt thành quyền, giọng nói khàn đặc, khó khăn mà thốt ra:
“Chuyện trước kia… sẽ không xảy ra nữa đâu.”
Hắn muốn đặt cô ở vị trí quan trọng nhất, nâng niu từng chút, không dám có lấy nửa phần sơ suất.
Nhưng Tô Nam chỉ khẽ cong môi, nụ cười lạnh nhạt không chút gợn sóng.
Cô không phản ứng gì, vì cô biết rõ họ đã không còn sau này nữa.
Trong đôi mắt trong veo của cô đã không còn hình bóng hắn
Tô Nam cầm ly trà lên, nhấp một ngụm nhè nhẹ.
“Vào thẳng vấn đề đi.”
Dù sao, mục đích cô tới đây hôm nay, không phải để nghe mấy lời thừa thãi.
Phó Dạ Xuyên cụp mắt, thu lại cảm xúc trong khoảnh khắc. Hắn nở một nụ cười nhạt, chậm rãi mở miệng:
“Lý do Giang Thành tự tin đến thế… là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4681944/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.