Vừa dứt lời, sắc mặt của Phó Dạ Xuyên hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh, biểu cảm đó liền tan biến như chưa từng xuất hiện.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, bàn tay với những ngón tay thon dài hơi nâng lên, dường như định giúp cô gạt đi sợi tóc bị gió thổi loà xoà trước trán.
Tô Nam nghiêng đầu tránh đi, hắn đành thu tay lại.
Giọng hắn khàn khàn, trầm thấp, trong mắt lại ánh lên nét dịu dàng như nước:
“Thế à? Nhưng… điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến việc anh mời em ăn cơm cả.”
Tô Nam hít sâu một hơi, người đàn ông này đúng là như kẹo dính vậy, thế nào cũng không gỡ nổi! “Nhưng tôi không muốn ăn với anh. Phó tổng, anh nên biết điều một chút đi.”
Phó Dạ Xuyên nheo mắt, nụ cười nơi môi càng sâu, giọng nói trầm ấm dễ nghe đến mức khiến người khác lỡ nhịp:
“Anh không biết điều đấy.”
Một câu khiến Tô Nam nghẹn họng, tức đến mức suýt c.ắ.n phải lưỡi. Cô quay ngoắt người, dứt khoát bỏ đi, không thèm nói thêm nửa câu.
Phó Dạ Xuyên nhìn theo, ánh u ám trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại chút bất lực pha dịu dàng.
“Cùng nhau ăn bữa cơm đi?”
“Cút!”
“Anh biết mối quan hệ giữa Giang Tuyển và Thương Khiêm đấy.”
Bước chân Tô Nam lập tức dừng lại.
Chưa đầy một giây, cô bình tĩnh quay đầu, giọng không đổi:
“Được thôi.”
Phó Dạ Xuyên khẽ bật cười. Cái cách cô xoay chuyển nhanh gọn thế này… thật sự đáng yêu c.h.ế.t đi được.
Tô Nam vốn nghĩ chỉ là một bữa ăn đơn giản, không ngờ Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4678801/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.