“Chuẩn bị đi, tôi muốn về nhà nghỉ.”
Đới Mễ hơi sững người một chút, rồi lập tức phản ứng lại:
“Vâng, tài xế đang đợi ngoài kia rồi.”
Phó Dạ Xuyên đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên người Tô Nam, im lặng trong chốc lát.
“Cơ thể đỡ hơn chưa?”
Tô Nam do dự một chút rồi đáp:
“Cũng gần như khỏi rồi.”
Nghe giọng cô nói chuyện không còn căng thẳng, lạnh nhạt như trước, ánh mắt Phó Dạ Xuyên khẽ mềm đi, mang theo một chút dịu dàng hiếm có.
Trước đó, hắn vẫn luôn thấp thỏm, sợ rằng lần này cô sẽ bị để lại di chứng gì đó, nhưng hắn quên mất rằng, Tô Nam không phải con búp bê sứ mong manh dễ vỡ.
Người có thể khiến người khác vừa giận vừa sợ, vừa bực tức vừa phục tùng, trên đời này, ngoài Tô Nam ra chắc không còn ai nữa.
Phó Dạ Xuyên vốn định đưa cô về tận nhà, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa thì nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ công ty. Giọng của Trần Miễn ở đầu dây bên kia vô cùng gấp gáp.
Phó Dạ Xuyên hơi dừng lại, nói với Tô Nam một tiếng, rồi rời đi.
Trên đường về, đầu óc Tô Nam vẫn rất tỉnh táo. Điện thoại của cô nổ tung vì tin nhắn hỏi thăm, đủ loại quan tâm, an ủi, lo lắng.
Còn Phó Ngôn Nghi thì càng khoa trương, tin nhắn chưa đọc lên đến 99 tin. Cô thậm chí không còn tâm trạng để mở ra xem.
Thay vào đó, cô cầm điện thoại, tiện tay chụp một tấm ảnh đêm qua cửa xe, không lấy nét, ánh sáng mờ mờ, xe cộ đan xen, mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4677213/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.