Khi Tô Nam tỉnh lại lần nữa, trong không khí thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c khử trùng, thì ra là ở bệnh viện. 
 Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. 
 Trong giấc mơ, dường như cô vẫn đang trong quá trình nhảy bungee, rơi xuống, lại bị dây bật lên, rồi lại tiếp tục rơi xuống… 
 Cảm giác mất trọng lượng lặp đi lặp lại khiến toàn thân cô run rẩy, cơ bắp căng cứng, tim đập loạn nhịp, hoảng hốt không yên. 
 Một chiếc khăn ấm áp nhẹ nhàng lau qua trán cô. Tô Nam nghiêng đầu, nhìn rõ người ngồi bên cạnh thì sắc mặt lập tức sa sầm lại. 
 “Anh sao vẫn chưa đi?” 
 Giọng nói của Phó Dạ Xuyên trầm thấp khàn khàn, mang theo vẻ hối lỗi sâu sắc: 
 “Là anh không tốt.” 
 Giọng hắn khàn đặc, khô lạnh nhưng đầy day dứt. 
 Ngay cả lúc hôn mê, cô vẫn mơ thấy ác mộng, mồ hôi lạnh túa ra, miệng liên tục lẩm bẩm: “Đừng đẩy tôi…” 
 Tất cả… đều là lỗi của hắn, hắn không ngờ cô lại sợ đến vậy. Nếu sớm biết thế này, cho dù hắn có phải tự mình nhảy một trăm lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không kéo cô cùng xuống! 
 Tô Nam nghiêng đầu, tránh đi chiếc khăn trong tay hắn. 
 Cô định mở miệng đuổi hắn đi, thì đúng lúc đó Đới Mễ và tài xế bước vào. 
 “Cô Tô, cô tỉnh rồi sao?” 
 Đới Mễ cầm theo bình giữ nhiệt, thành thạo múc ra một bát canh: 
 Tửu Lâu Của Dạ 
 “Canh giúp trấn tĩnh lại, cô nếm thử xem.” 
 Tô Nam nhận lấy, ngửi nhẹ, mùi thật thơm. Cũng đúng lúc cô đang đói nên uống vài ngụm rồi đặt xuống. 
Phó Dạ Xuyên tự nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4677212/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.