Trước cổng biệt thự nhà họ Tô, Lục Kỳ ngồi trong xe, gọi điện cho Tô Nam.
Tô Nam dường như đã nghỉ ngơi, giọng có chút bực bội khi nhấc máy:
“Ai đấy?”
Lục Kỳ mím môi:
“Là tôi, Lục Kỳ… cái đó… lão Phó uống say rồi, đang ở ngoài cửa nhà cô. Cô có thể ra gặp một lát được không? Nói vài câu rồi tôi đưa cậu ta đi ngay.”
Điện thoại im lặng mấy giây. Tô Nam dường như vừa tỉnh hẳn, giọng trầm xuống, lạnh lẽo:
“Anh dẫn anh ta cút khỏi đây ngay cho tôi!”
Lục Kỳ: “…”
Hắn ta cố gắng nặn ra chút dũng khí:
“Đã đến rồi còn gì… nếu cô không ra, tôi để cậu ta nằm ngoài cửa, lỡ mà cậu ta c.h.ế.t cóng ở đây, cô chịu trách nhiệm nhé!”
Nói xong, hắn ta cúp máy luôn, rồi thở dài, vỗ vỗ n.g.ự.c trấn an chính mình.
Giờ mà nói chuyện với Tô Nam, hắn ta thật sự phải lấy hết can đảm.
Lục Kỳ kéo Phó Dạ Xuyên xuống xe, đặt hắn ngồi ngay giữa lối vào, chỗ sáng nhất, ai đi qua cũng thấy.
Hắn ta lẩm bẩm:
“Lão Phó, cái này là tôi vì tốt cho cậu đấy, sau này cậu đừng có trả thù tôi nha!”
Dù sao thì cũng là Phó Dạ Xuyên nằng nặc đòi đến đây.
Nói xong, Lục Kỳ quay xe rời đi.
Tô Nam ngồi trong phòng, tiêu hóa mấy câu nói kia rất lâu, rồi vội vã chạy ra ban công nhìn xuống.
Quả nhiên, một chiếc xe vừa mới rời đi.
Cô nghiến răng c.h.ử.i thầm:
“Điên hết rồi sao?”
Cả nhà họ Tô đều đã ngủ, cô cẩn thận xỏ giày, rón rén bước xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4647753/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.