Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo, ẩn chứa cơn giận bị đè nén.
“Chuyện này là sao?”
Trần Miễn run rẩy, nụ cười gượng gạo trên mặt gần như sụp đổ.
“Là… tiền của cô Tô.”
Trong văn phòng của Phó Dạ Xuyên, không khí yên lặng đến mức khiến người ta nghẹt thở, xung quanh bị bao phủ bởi một tầng hàn khí nặng nề, đến hít thở cũng không ai dám tùy tiện.
Trần Miễn vốn quen với bầu không khí như vậy, nhưng mỗi lần trải qua vẫn không kìm được toàn thân run rẩy.
Dưới ánh mắt lạnh lẽo có thể đông cứng người ta của Phó Dạ Xuyên, anh ta chỉ có thể c.ắ.n răng, liều mình mở miệng:
“Tuy đã cắt đứt nguồn vốn hợp tác của Phó thiếu, nhưng số tiền Phó thiếu đang dùng là cô Tô cho, hơn nữa không ít đối tác thấy vậy đều có ý định nối lại hợp tác. Studio của Phó thiếu, e là nhất thời… đóng cửa không nổi.”
Phó Dạ Xuyên im lặng vài giây, rồi bật cười lạnh.
“Cậu ta cũng thật to gan, lại dám đi lấy tiền của phụ nữ?”
Trần Miễn cúi đầu. Dĩ nhiên là dám rồi, dù sao cũng tận… một tỷ.
Nếu để Phó Dạ Xuyên biết được số tiền một tỷ này thực chất là từ tay hắn mà ra, e rằng ngay tại chỗ thôi, sẽ có người mất mạng! Phó Dạ Xuyên tiện tay cầm lên tập tài liệu trên bàn, liếc Trần Miễn một cái đầy ngụ ý.
“Sau này, loại tin tức như thế này, tôi không muốn thấy nữa.”
Trần Miễn lập tức đáp: “Vâng, tôi sẽ sắp xếp.”
Vài ngày sau, Đỗ Nham của giải trí Hoa Ưng gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629421/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.