Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phó Dạ Xuyên, tiếng cười của hắn rõ ràng đã khiến mọi người chú ý.
Hắn đắc ý cái gì chứ? Có gì đáng để vui mừng đâu? Thần sắc của Phó Dạ Xuyên hiện rõ vẻ thoải mái, khóe môi cong lên một đường cong nhàn nhạt, mang theo vài phần vui vẻ.
“Không có bản lĩnh thì thôi đi!”
Thẩm Mặc Mặc bất lực buông tay, gặp phải Tô Minh, đại thần ra tay thì chẳng ai công phá nổi phòng tuyến của anh.
Tô Nam nghiến răng nghiến lợi, vòng vo nửa ngày, hóa ra đối thủ lớn nhất lại chính là người anh hai thần long thấy đầu không thấy đuôi của cô?
Tô Tiểu Hổ thì phấn khích, nhảy phốc ngay vào lòng Phó Dạ Xuyên.
“Ba ba, ba lợi hại quá, ba đẹp trai quá, ba ba con yêu ba…”
Cô trừng mắt nhìn con hổ nhỏ trong lòng Phó Dạ Xuyên, khóe mắt giật giật, giọng điệu lạnh băng:
“Tô Tiểu Hổ, lăn về đây cho mẹ!”
Tửu Lâu Của Dạ
Con hổ này thật chẳng có chút lập trường nào, đúng là mất hết mặt mũi của cô!
Phó Dạ Xuyên xoa đầu nó, giọng nói ôn hòa, trong trẻo:
“Đi về với mẹ con đi.”
Sao lại vô dụng thế này, nghe lời đến vậy?
Thế mà còn ngoan ngoãn quay lại, đi được mấy bước còn quay đầu lại ba lần, diễn một màn bi kịch chia ly?
Tô Nam tức đến mức hận không thể phun ra một ngụm máu, cô lập tức nhét Tô Tiểu Hổ vào túi xách của mình, quay sang mỉm cười với Lâm Ca.
“Tạm biệt.”
Nói xong, chẳng đợi Lâm Ca đáp lời, cô trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629420/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.