Cúp máy xong, ánh mắt Tô Kỳ trở nên lạnh lẽo, đầy cảnh giác nhìn Phó Dạ Xuyên.
“Cậu đến đây làm gì? Giờ thì không còn ai giúp cậu nữa đâu.”
Trước đây, Phó Dạ Xuyên luôn ỷ vào việc mình có nhiều người, lần nào cũng sai người khiêng Tô Kỳ ra ngoài, đúng là dựa thế h.i.ế.p người, nỗi nhục khó quên! Phó Dạ Xuyên nhìn anh bằng ánh mắt u tối:
“Tôi có một người bạn là bác sĩ tâm lý, để tôi liên hệ.”
Người có thể được Phó Dạ Xuyên tiến cử, e rằng cũng không đơn giản, nhưng Tô Kỳ lập tức từ chối:
“Không cần, anh tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, không đến lượt cậu phải lo.”
Phó Dạ Xuyên còn định nói thêm gì đó, nhưng Tô Minh cũng phụ họa lời Tô Kỳ, uyển chuyển từ chối.
Dù sao thì việc gặp bác sĩ tâm lý sẽ liên quan đến riêng tư và điểm yếu nhất của một người, mà Tô Nam chắc chắn không muốn để Phó Dạ Xuyên thấy những điều ấy.
---
Đêm khuya, Tô Kỳ nghỉ tạm trên ghế sofa ngoài phòng Tô Nam, còn Phó Dạ Xuyên thì ngồi ngay bên giường, lặng lẽ nhìn gương mặt cô, khi thì căng thẳng, khi thì sợ hãi, lúc lại yên bình.
Hắn không thấy chút buồn ngủ nào, chỉ cảm thấy xót xa.
Tửu Lâu Của Dạ
Cô bề ngoài cứng cỏi, nhưng dư chấn của nỗi sợ quá lớn, cái khổ mà cô phải chịu, thật sự quá sức!
Đêm lạnh như nước. Tô Nam khẽ rên một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt.
Trong cơn mơ hồ, cô lẩm bẩm:
“Nước…”
Ngay lập tức, một cốc nước ấm được đưa tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629400/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.