Mặc dù lúc nãy Tô Kỳ đứng ngay ngoài cửa, nhưng cách âm của căn phòng này thật sự quá tốt, vì vậy anh chẳng nghe rõ được gì cả.
Phó Dạ Xuyên chỉ để lại một câu mơ hồ rồi bỏ đi, sao anh có thể không tò mò chứ? Tô Nam mím chặt môi, ánh mắt khẽ run rẩy, hàng mi buông xuống:
“Không có gì đâu, anh ba, chúng ta còn bao lâu nữa mới về đến nhà?”
“Khoảng hai, ba ngày nữa.”
Tô Kỳ cau mày, hy vọng thật sự là không có gì, nếu không, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Phó Dạ Xuyên!
Trong lòng Tô Nam, Tiểu Hổ ngoan ngoãn thò cái đầu nhỏ ra, giọng mềm mềm, ngọt ngào:
“Ba ba đi rồi, ba ba rất buồn đó!”
Tô Kỳ: “?”
Tô Nam: “Ba ba? con nói là Phó Dạ Xuyên sao?”
Tiểu Hổ thản nhiên thở dài:
“Ma ma từ chối ba ba, ba thật sự rất buồn.”
Tô Kỳ lập tức bước tới, nhấc bổng con hổ nhỏ lên:
“Cái gì vậy hả? Không phải nhóc rất ghét cậu ta sao? Tiểu phản đồ!”
Tiểu Hổ giãy giụa bốn chân, vừa bực bội vừa ra vẻ cao ngạo, hừ một tiếng:
“Tô Minh đại thần nói phải khách quan, đã sửa lại chương trình của con rồi. Ấn tượng xấu về ba ba con không còn nữa!”
Khóe môi Tô Nam giật giật:
Tửu Lâu Của Dạ
“Anh hai cũng thật quá đáng, sao có thể tùy tiện sửa suy nghĩ của Tiểu Hổ chứ?”
Râu mép nhỏ xíu, đáng yêu đến chẳng có chút uy nghi nào của Tiểu Hổ run run:
“Tô Minh đại thần nói mọi người không được dạy hư động vật nhỏ!”
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629399/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.