Quả thật, Tô Nam thấy đau đầu.
Trước giờ cô vẫn nghĩ Phó Ngôn Nghi chỉ là một kẻ thám hiểm nghèo túng, nếu sớm biết cậu ta là cháu của Phó Dạ Xuyên, chắc cô có điên mới nói ra câu sẽ nuôi cậu ta cả đời.
Cô làm gì nuôi nổi vị thiếu gia này!
“Tôi…”
Lời còn chưa nói hết thì Tô Kỳ đã cắt ngang:
“Nhà họ Phó các người muốn chèn ép nhà chúng tôi thì cứ nói thẳng, chẳng lẽ chúng tôi không trả nổi số tiền ấy?”
Không phải chỉ có một trăm năm mươi tỷ đô la thôi sao? Cũng chỉ có lũ hải tặc chưa từng thấy qua thế giới rộng lớn mới coi đó là báu vật!
Tô Kỳ nhíu mày nhìn Phó Ngôn Nghi, lạnh giọng:
“Cậu lấy đâu ra cái mặt dày thế? Muốn bám lấy nhà tôi sao? Nuôi cậu vừa tốn cơm vừa phiền phức, tốt nhất là đi đâu mát mẻ thì đi!”
Nhưng Phó Ngôn Nghi chẳng hề để bụng, trái lại còn mỉm cười lễ độ với anh.
“Anh ba, em còn trẻ, khỏe, ngoan ngoãn nghe lời, ở bên em tuyệt đối không thiệt đâu. Hơn nữa, em có thể tự nuôi sống bản thân, em chỉ muốn được ở bên Tô Tô cả đời này thôi.”
Vừa dứt lời, không khí trong phòng như chợt lạnh đi, khiến người ta rùng mình.
Tô Kỳ ngoái lại nhìn, thấy sắc mặt Phó Dạ Xuyên đã đen kịt, âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.
Anh bật cười lạnh lẽo:
“Đừng mơ tưởng nữa, ban ngày mà cũng nằm mơ sao?”
Thấy sắp cãi nhau, Tô Nam vội ngăn lại:
“Đủ rồi, anh ba. Trước đây đúng là em có hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629396/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.