Tô Nam hơi sững lại, n.g.ự.c chấn động, hốc mắt lập tức cay xè. Cô cúi đầu rất nhanh, che giấu cảm xúc đang dâng trào.
Phó Dạ Xuyên… Cô hiểu rõ, nếu không có hắn, bản thân tuyệt đối không thể còn sống. Nhưng ân cứu mạng này… cô phải lấy gì để trả lại đây? Bác sĩ lặng lẽ rời đi, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Ngực Tô Nam trĩu nặng, như có tảng đá ép xuống, khiến cô thở không nổi.
Đúng lúc ấy, Tô Kỳ lén lút đi vào, thấy không có ai mới thở phào một hơi:
“Không phải vì họ cứu em thì anh không thèm nhịn đâu. Mấy ngày nay bị họ đè nén, anh khó chịu muốn c.h.ế.t!”
Tô Nam khẽ cười:
“Ba và anh cả, anh hai vẫn ổn chứ?”
Tô Kỳ đi tới, xoa xoa tóc cô:
“Anh hai đang ở trên thuyền, nếu không có anh ấy thì giờ anh còn đang mò kim đáy bể ở chỗ máy bay rơi kia rồi. Thông minh quả nhiên có lợi thế.”
Tô Nam bật cười, tâm trạng nhẹ nhõm hẳn.
Quả nhiên, chỉ có Tô Minh mới tìm thấy cô! Không hổ danh là đại thần Tô Minh!
“Anh cả vẫn ổn, nhưng ba thì nhập viện rồi, đang dưỡng bệnh.”
Ánh mắt Tô Nam thoáng hiện vẻ lo lắng:
“Ba không sao chứ?”
“Có thể không sao à? Sau khi em gặp chuyện, mấy ngày liền không tìm được thi thể, ba tức giận đến mức muốn đem toàn bộ tài sản gia đình đi quyên góp hết!”
Tô Nam kinh ngạc ngẩng đầu, dè dặt hỏi:
“Vậy bây giờ… nhà mình chưa phá sản chứ?”
Cô vẫn còn có thể tiêu xài hoang phí chứ?
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629394/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.