Tô Nam và Tô Kỳ đều đã biết rõ chuyện này, chẳng qua là nể mặt chú hai, không muốn lấy chuyện đó ra mỉa mai mẹ con bọn họ mà thôi.
Tô Dịch Phong vốn đã nổi tiếng bênh vực con cái, vậy mà bọn họ còn dám đến nhà này giở thói ngang ngược? Đúng là đáng đời! Sắc mặt Thẩm Khiết lúc này cứng đờ khó coi, đầy ấm ức. Vốn định chơi bài tình thân, ai ngờ lại thua thảm hại, bị giúp viện nhìn chê cười.
Chịu hết nổi, bà ta giận dữ đến mức mặt đỏ bừng, m.á.u nóng dồn lên não, hoàn toàn bị chọc tức.
“Phi! Nếu không phải vì các người thì Dịch Niên sớm đã cưới tôi rồi! Tôi thành ra thế này đều là do các người hại cả! Các người dựa vào cái gì mà sỉ nhục tôi?”
Tô Nam hờ hững liếc qua mẹ con họ, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc.
Khinh thường nói:
“Tiểu tam mãi mãi cũng chỉ là tiểu tam, bà nên học cách quen với việc sống trong cống rãnh đi. Tô gia không phải nơi mà mèo chó gì cũng có thể bước chân vào. Nếu thật sự lấy giấy hôn thú, truyền thông nhất định sẽ đào sâu, đến lúc ấy thiên hạ ai ai cũng biết bà là tiểu tam chen chân lên vị trí chính thất. Đến khi ấy, mặt mũi Tô gia chúng tôi còn đâu nữa?”
Cô cười nhạt, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Bà ngoan ngoãn hầu hạ chú hai thì còn có thể sống yên ổn, nếu không tự biết thân biết phận, thì c.h.ế.t lúc nào còn chẳng hay.”
Nhìn gương mặt Thẩm Khiết tái nhợt như tro tàn, trong lòng Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629338/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.