Trong khoảnh khắc ấy, Phó Oánh Oánh sợ hãi đến mức chỉ còn biết gật đầu thừa nhận.
“Đúng… xin lỗi, chị Tô Nam, em biết sai rồi…”
Ngay sau đó, bàn tay Tô Nam hơi siết chặt, chợt vang lên tiếng vải rách, Tô Nam lập tức buông tay.
Phó Oánh Oánh kinh hoàng hét toáng, thân thể chực rơi xuống, tim như ngừng đập, nhưng cuối cùng Tô Nam vẫn không thả. Cô chỉ nheo mắt, cười nửa miệng, thưởng thức nỗi sợ hãi của đối phương.
“Đó là chính miệng cô thừa nhận đấy… đáng đời!”
Phó Oánh Oánh hoảng loạn gào lên:
“Cứu mạng…!”
Tô Nam không ngăn lại, rất nhanh, xung quanh đã có người chạy tới.
Lục Kỳ c.h.ế.t lặng nhìn cảnh này, lập tức hốt hoảng chạy đi gọi Phó Dạ Xuyên.
Trời ạ, cảnh tượng này muốn hù c.h.ế.t người ta sao!
Tô Nam khẽ cười lạnh, ánh mắt rơi xuống chiếc váy đã rách của Phó Oánh Oánh, giọng điệu như nhắc nhở:
“Váy cô rách hết rồi, chẳng lẽ muốn để người ta nhìn ngắm sao?”
Phó Oánh Oánh cảm nhận rõ vải phía sau lưng bị xé toạc, không đủ sức chịu đựng trọng lượng cơ thể mình.
Sắc mặt cô ta tái mét, lập tức nín bặt, hai tay điên cuồng bấu vào lan can nhưng vô ích.
Nghĩ tới vừa rồi suýt bị ngã chết, lòng cô ta vừa phẫn hận vừa nhục nhã, trừng mắt căm tức nhìn Tô Nam.
“Chị… chị dám buông tay sao? Rõ ràng chị nói chỉ cần tôi thừa nhận sẽ không buông mà!”
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Cục diện xoay chuyển, Phó Oánh Oánh không hiểu nổi vì sao người sắp ngã xuống lại là mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629332/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.