Phó Dạ Xuyên thật sự rất muốn biết, tại sao chiếc nhẫn đã mất lại xuất hiện ở chỗ cô? Ánh mắt Tô Nam khẽ lóe, rõ ràng không muốn trả lời câu hỏi phiền phức này, nhưng cô càng không muốn dây dưa mãi với Phó Dạ Xuyên. Thế thì cứ nói thẳng cho xong.
“Tôi tưởng anh biết rồi chứ!”
Hắn lẽ ra phải biết.
“Chiếc nhẫn này là sáng hôm đó, Kiều Uyển Như đã mang trả cho tôi. Cô ta nói đêm hôm trước anh uống say, nghỉ lại chỗ cô ta, rồi tiện tay ném nó sang một bên, thế nên cô ta đích thân trả lại cho tôi.”
Cảnh tượng đối mặt ngày hôm ấy, cả đời này Tô Nam sẽ chẳng bao giờ quên.
Đó là lần đầu tiên, cũng là khoảnh khắc khiến cô tuyệt vọng với cuộc hôn nhân này.
Nỗi buồn, sự đè nén và phẫn hận đã khiến cô lạc lối trong bóng tối.
May mắn là cô đã kịp bước ra khỏi quãng thời gian tăm tối đó.
Nhìn thoáng thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ mờ mịt và đau đớn, cô chỉ khẽ cười lạnh khinh thường.
Có lẽ, là do chính cô nghĩ quá nhiều.
Phó Dạ Xuyên vốn chỉ là một kẻ lạnh lùng vô tình, làm sao có thể đau khổ vì cô?
Cho dù hắn có rung động thì cũng chẳng phải vì cô, vậy thì có gì quan trọng đâu?
Tửu Lâu Của Dạ
Ánh mắt Tô Nam lạnh lùng lướt qua hắn:
“Tôi nghĩ chắc ba năm trước anh đã chán ghét tôi đến cực điểm, cho nên thứ tôi tặng anh, cũng chỉ là một gánh nặng, nhẫn này, không cần phải tặng lần thứ hai.”
Nói ra, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629324/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.