Sắc mặt Phó Dạ Xuyên lạnh lùng, nhưng chỉ thoáng chốc, hắn đã gật đầu đồng ý.
“Được.”
Điều kiện cô đưa ra hắn chấp nhận vô điều kiện.
Dù việc xử lý có thể phiền phức, nhưng trong lòng Phó Dạ Xuyên hiếm khi thấy nhẹ nhõm.
Cô chịu nhận sự bù đắp của hắn, lẽ nào quan hệ giữa họ… vẫn còn cứu vãn được sao? Tô Nam đối với sự đồng ý ấy không hề bất ngờ, ngay lập tức, cô đứng dậy, đi ra sau bàn làm việc.
“Tôi sẽ để người của mình trao đổi với Phó thị. Còn việc hợp tác này, trước mắt hãy giữ kín.”
Phó Dạ Xuyên cũng nghĩ vậy, dự án mới bắt đầu, không nên quá phô trương.
Nhìn dáng vẻ Tô Nam, có lẽ chỉ một giây nữa thôi, cô sẽ mở miệng tiễn khách, chuyện đã có cơ hội hòa hoãn, tốt nhất đừng để xảy ra xung đột.
Hắn nghĩ rồi cũng đứng dậy:
“Vậy anh về trướ…”
Câu nói còn chưa dứt, ánh mắt hắn bỗng khựng lại trên bức điêu khắc cây đồng xanh cao bằng người phía sau lưng cô.
Sắc mặt lập tức cứng đờ, lạnh băng.
Nếu hắn nhớ không nhầm, đây là tác phẩm của một nhà điêu khắc Thụy Điển nổi tiếng, mang phong cách hiện đại kết hợp Âu, Trung, độc nhất vô nhị trên thế giới, dĩ nhiên giá trị không nhỏ, nhưng điều khiến hắn chấn động hơn cả…
Tửu Lâu Của Dạ
Chính là trên cành cây nghiêng ra gần cửa sổ, dưới ánh sáng chiếu vào lấp lánh chói mắt.
Đó là… kim cương.
Kim cương gắn trên một chiếc nhẫn, chính là chiếc nhẫn cưới hắn đã đánh mất.
Hơi thở hắn khựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629323/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.