Vừa rồi nghe Tô Nam nói với Du Phi câu “chỉ có cậu mới xứng đáng”, Phó Dạ Xuyên tức đến nỗi không nói nên lời, quay người bỏ đi.
Nào ngờ vừa đúng lúc hắn thấy Tô Nam bị người khác vây lại cãi vã.
Hắn vừa bước tới thì một cốc nước trái cây thẳng thừng hắt lên người hắn. Người xui xẻo cuối cùng lại là chính mình.
Khoảnh khắc đó, ngoài Tô Nam ra, tất cả mọi người đều hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía Hứa Ân.
Sắc mặt Hứa Ân lúc đỏ lúc trắng, khóe môi run rẩy:
“Anh Dạ Xuyên… anh… anh không sao chứ?”
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên lạnh lẽo đến rợn người, giọng nói cũng băng giá.
“Tôi với cô không quen biết, gọi tôi là Phó tổng.”
Nói xong, hắn chỉ liếc Tô Nam một cái, rồi xoay người bỏ đi.
Từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng có ai dám khiến hắn chật vật thế này!
Trần Miễn vội vã bước theo sau.
Hứa Ân vừa rồi còn hùng hồn khoe khoang rằng quan hệ giữa cô và Phó Dạ Xuyên vô cùng thân thiết, thậm chí hai nhà có thể sẽ liên hôn, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại bị chính nam chính đập thẳng mặt.
Không quen? Đó là sự sỉ nhục chí mạng!
Cô cắn mạnh môi, ánh mắt căm tức trừng về phía Tô Nam. Trong tay là chiếc cốc đã cạn sạch, bị cô siết chặt đến mức tưởng chừng muốn bóp nát.
Hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Tô Nam tại chỗ!
Ninh Triệu Liễu đứng cạnh còn cố tình châm chọc:
“Có lẽ Phó Dạ Xuyên đã quên mất cô họ gì rồi đấy? Vừa rồi anh ta có cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629265/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.