Tô Nam không nhìn ra sao, Kiều Uyển Như rõ ràng đang giả vờ? Có lẽ còn là cố ý, chút m.á.u đó chỉ là khiến người ta trong bóng tối cảm thấy sợ hãi và lo lắng hơn mà thôi.
Sớm đã bảo họ cút đi, vậy mà vẫn cố bám trụ không chịu rời, chẳng phải chính là để diễn một vở kịch sao?
Chẳng qua là để chứng minh cô ta quan trọng hơn trong lòng Phó Dạ Xuyên?
Chỉ cần cô ta bị thương, tất cả mọi người đều phải xoay quanh cô ta, còn Tô Nam thì là gì chứ?
Đáng tiếc, Tô Nam không đi theo kịch bản mà Kiều Uyển Như viết sẵn. Cô chẳng đau khổ muốn chết, cũng không cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Ngược lại, cô khiến Kiều Uyển Như thật sự bị thương!
Thật sự quá sảng khoái!
Tô Nam khẽ cười, quay người nhấc chân rời đi.
Tô Kỳ cong khóe môi đầy hài lòng, không hề trách móc Tô Nam, ngược lại còn giơ ngón cái tán thưởng:
“Hay! Làm tốt lắm, đây mới là Tô Nam mà anh quen biết!”
Chứ không phải người phụ nữ ngốc nghếch trước kia, sống còn không bằng cháu nội người ta.
Trên gương mặt điển trai của Tô Kỳ lướt qua tia lạnh lùng, ánh mắt lướt qua người phụ nữ trong lòng Phó Dạ Xuyên, rồi nhìn sang Lục Kỳ, hừ lạnh để lại một câu rồi bỏ đi:
“Loại người gì cũng dám mơ tưởng đến m.á.u của Tô Nam chúng tôi, không soi gương xem mình có xứng không?”
Kiều Uyển Như đau đến nghiến răng ken két, cả người run rẩy. Khi bị Tô Nam đá trúng, trong đầu cô ta như trống rỗng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629209/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.