Phó Dạ Xuyên cảm giác tim mình như bị ai bóp nghẹt, ánh mắt thoáng tối lại. Hắn không ngờ Tô Nam kéo vĩ cầm giỏi đến vậy, cũng không ngờ cô biết hút thuốc.
“Trước đây sợ anh không thích, nên chưa từng hút trước mặt anh. Đương nhiên, anh cũng chẳng có cơ hội thấy.”
Mỗi lần vừa truyền m.á.u xong, cơ thể cô yếu ớt, Phó Dạ Xuyên thì ở bên cạnh chăm sóc Kiều Uyển Như. Chỉ có điếu thuốc là ở bên Tô Nam. Trong những ngày tháng đau khổ ấy, cô nghiện thuốc nặng hơn bao giờ hết.
Tô Nam kéo khóe môi, ánh mắt hơi buồn, nhưng chỉ thoáng qua, rất nhanh đã trở lại bình thường.
Cô liếc nhìn Phó Dạ Xuyên đang cúi đầu, khẽ nhếch môi cười như trêu đùa:
“Muốn nghe điều kiện của tôi không?”
Không đợi hắn lên tiếng, Tô Nam thẳng thắn nói luôn:
“Tôi đã truyền bao nhiêu m.á.u cho Kiều Uyển Như, thì cô ta phải hoàn trả lại đủ cho tôi. Trả không hết một lần thì chia làm hai lần, ba lần cũng được. Dù sao trong vòng một năm, chắc cũng trả đủ thôi.”
Phó Dạ Xuyên lập tức ngẩng đầu, có chút chấn động:
“Cái gì?”
Tô Nam cười nhẹ:
“Tôi nghĩ rồi. Máu quý như vậy, tôi nên giữ lại để cứu những người xứng đáng hơn, chứ không phải lãng phí lên một người phụ nữ ghê tởm như cô ta. Trước đây là tôi ngu ngốc, bây giờ vẫn chưa muộn. Trả lại m.á.u cho tôi, cái tẩu ngọc đó tôi đưa anh. Từ nay chúng ta không còn nợ nần!”
Kiều Uyển Như chỉ là cố tình giả bệnh để khiến Tô Nam ghê tởm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629181/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.