Tô Nam liếc nhìn Dư Lâu, Dư Lâu cũng đầy kinh ngạc, tỏ ý mình không hề biết còn có người khác tham dự.
Hai người nhìn nhau một cái, Tô Nam đành phải bước vào trong, cười nhẹ nhìn về phía Lâm Ca, thản nhiên nói:
“Bữa cơm này không phải là yến tiệc Hồng Môn đấy chứ?”
Lâm Ca nhún vai, nhìn Phó Dạ Xuyên rồi lại nhìn Tô Nam.
“Tôi cũng là người bị nhờ vả, mong cô lượng thứ vì sự đường đột này. Trước tiên xin tuyên bố rõ, tôi giữ thái độ trung lập, không can thiệp vào chuyện giữa hai người. Để bày tỏ sự áy náy, lát nữa khi hai người nói chuyện xong, tôi sẽ đưa cô đi tham quan phòng nghiên cứu mới thành lập. Phó tổng Tô, tôi tin là cô sẽ thấy hứng thú.”
Thấy hứng thú sao? Quả thật là có, nhưng cảm giác bị lừa thì vẫn rất khó chịu.
Tô Nam không biểu cảm thu lại ánh mắt, nhìn về phía Phó Dạ Xuyên, hơi nhíu mày:
“Nếu là vì cái tẩu ngọc bích thì chuyện này khỏi phải nói nữa, không có gì để bàn đâu.”
Một ngày dài rồi, còn chưa xong à?
Thời gian của cô rất quý đấy nhé!
“Tô Nam…” Phó Dạ Xuyên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, ngừng một chút rồi nói:
“Ông hôm nay đến tìm em, nói nhiều lời khó nghe, đừng để bụng.”
Hắn biết Tô Nam sẽ chẳng coi trọng lời xin lỗi của mình, cũng chẳng ích gì. Nhưng nghĩ đến ba năm qua những điều hắn nợ cô, dường như một câu xin lỗi là quá nhẹ.
Tô Nam hơi nhướng mày, dường như thấy Phó Dạ Xuyên hôm nay có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629180/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.