“Nói ra thì đứa nhỏ Đồng Diệu kia thật là phúc mỏng.” Lời nói của Đồng Tố Hinh kéo Ôn Noãn từ trong hoảng hốt về.
Đồng Diệu, ừ Đồng Diều ở ngày cô hạnh phúc nhất bỗng nhiên rời đi, hạnh phúc của bọn họ dễ như trở bàn tay đã thành cảnh tượng huyền ảo, mỗi lần nhớ tới cô đều đau lòng đến thở cũng khó khăn.
Ôn Noãn không nhịnđược chua xót nước mắt dâng lên, “Mẹ Hàn, cha mẹ Đồng có khỏe không?”Đồng Diệu là con trai duy nhất của bọn họ, khi bất ngờ nghe tin dữ thìhai ông bà như muốn sụp đổ, tang lễ đi qua thì mẹ Đồng ốm nặng một trận, lúc đấy cô cũng đau lòng muốn chết nên căn bản cũng không có cách nàoan ủi được họ.
Sau này cậu của cô là thị trưởng Triệu Thanh Vântự mình hăng hái làm việc nghĩa trao tặng bằng khen, sau lại nghe nóingười nhà là bà của người bị cướp cũng bồi thường một khoản lớn, thậmchí sau này vì ngăn ngừa bọn họ thấy vật nhớ người quá đã cho bọn họ dicư sang Úc, mời người về chăm sóc, hàng năm đến dịp lễ bái đều qua đưađón, chỉ là mỗi lần về bọn họ đều tránh mặt cô.
Cha mẹ Đồng nhậnthức giống như cô là đầu sỏ gây tội không thể tha thứ, nếu như khôngphải kết hôn cùng cô thì có lẽ Đồng Diệu cũng không gặp một màn cướp bóc kia, cũng sẽ không………..
Mặc dù lời nói này thật sự không có đạolý, nhưng Đồng Diệu cũng đã đi, bọn họ cũng mất đi đứa con trai yêu quýcủa mình, đau lòng chuyển thành thống khổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-tinh-yeu-am-ap-vao-dem-muon/3157397/chuong-47-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.