Bởi vì lần thi đấu này không giới hạn chủ đề nên không có nghi ngờ gì khi số người tham gia thiết kế sẽ tăng và chọn đề tài cũng khó khăn hơn. Nhưng có thể để người thiết kế phát huy nhiều hơn không gian tự do như vậy sẽ càng có lợi hơn cho người tham gia.
Chủ nhật, sáng sớm Ôn Noãn dậy trang điểm nhẹ nhàng, thoải mái sau đó cầm máy ảnh đi ra cửa, cô ngồi xe buýt sau đó chuyển sang xe điện ngầm, mãi cho đến đường Phong Thành dành riêng cho người đi bộ phồn hoa nhất.
Cô đứng ở giữa đoàn người, quan sát quần áo người đi đường mặc, chụp lại những bộ cô thích nhất. Ban đầu lúc ở Phong Đại bắt đầu để đạt được vị trí thứ ba mươi hai trong cuộc thi thiết kế thời trang, cô cũng chạy đến con phố nhộn nhịp, kết quả là cô đạt được một ít giải thưởng, vả lại cô còn được mệnh danh là thời trang dạo phố “SSS”, mà cô tìm được linh cảm là nhờ một cô gái bị cụt chân từ đầu gối trở xuống.
Tình hình cụ thể ngày đó như thế nào cô cũng không nhớ rõ, cô chỉ nhớ cô bé đó ngồi xe lăn, hai ống quần trống không đung đưa theo gió, như không thèm để ý, cô ấy cười nhẹ nhàng đẩy xe lăn phát truyền đơn cho người đi đường, ánh mặt trời rơi trên người cô ấy giống như đang đặt cô ấy vào giữa một dải ánh sáng lấp lánh.
Ôn Noãn bị thân thể rõ ràng không trọn vẹn nhưng lại mang theo nụ cười như ánh mặt trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-tinh-yeu-am-ap-vao-dem-muon/3157372/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.