Lưu lão có thể nói gì nữa chứ, cảnh sát bọn họ không hề chừa cho ông một chút mặt mũi nào, ông ta đành ngậm cơn tức giận đi theo bọn họ. Lúc đi ngang qua Triệu Dương Thần, ông ta còn nghe rất rõ lời anh nói :” Chúc ông đi bình an”
Bình an là ý gì chứ? Không lẽ, không lẽ… hắn to gan như vậy sao? Những người khác không tin nhưng ông tin. Năm đó, thuộc hạ của ông ta giết người của Tần gia, không biết hắn từ đâu xuất hiện, giết sạch hơn 50 người của ông. Tâm phúc của ông cũng bị hắn làm cho bị thương rất nặng, cánh tay bị phế, chân may mắn còn đi lại được nhưng cũng không trọn vẹn.
Lưu phu nhân nhìn xe cảnh sát đưa chồng và con trai mình đi, tức giận nghiến răng ken két nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Bà ta nhào đến muốn đánh cô, nhưng bị anh ngăn lại. Dương Thần hất bà ta té xuống đất :” Lưu phu nhân, đừng hòng làm hại đến Tần Hy”
Giọng nói trầm đến đáng sợ, mọi người nghe thấy đều rét run. Tần Hy nhìn mu bàn tay của anh bị bà ta cào cho chảy máu mà nhíu mày, ánh mắt của cô dần chuyển sang đáng sợ hơn
Hai mắt của cô trừng bà ta như phát ra lửa, cô ngồi xuống trước mặt, tay bóp chặt gương mặt của bà ta, mở miệng phun ra từng chữ :” Tần Cẩm Tú, ngày tàn của bà đến rồi”
- Người đâu, đánh bà ta cho tôi
Đàn em của anh, cũng chính là đàn em của cô. Họ lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-cung-ong-xa-tan-bao/2512421/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.