Chương trước
Chương sau


"Thật sự em nghe được đối thoại như vậy của mẹ con bà cả sao?"

Diệp Quân Vũ bán tín ván nghi hỏi.

Vừa trở về phòng, hắn trông thấy Ngôn Cảnh Huyên sắc mặt trắng bệch ngồi trên giường, hai tay cô ấy nắm chặt lại thành nắm đấm, giận dữ. Hình như là cô ấy vừa trải qua chuyện gì đó cô cùng kinh khủng.

Hỏi ra mới biết là Ngôn Cảnh Huyên đã nghe mẹ con Diệp Thanh Y nói chuyện về vụ hoả hoạn.

"Thật mà, chính tai em nghe thấy, anh không tin em nói hả?"

Ngôn Cảnh Huyên nóng nảy.

"Em bình tĩnh, không phải là anh không tin em, nhưng chuyện tày trời như vậy, mẹ con họ có ngu thế nào cũng không nói chuyện lớn tiếng để em nghe thấy đâu. Huống chi họ biết rõ ràng chúng ta ở phòng kế bên, thì làm sao có chuyện dễ dàng tiết lộ cho em biết được?"

Diệp Quân Vũ vừa trấn an vừa giải thích với Ngôn Cảnh Huyên.

Hắn nhận thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm từ đầu, hắn không tin mẹ con Tố Cầm ngu xuẩn đến mức khó tin.

"Biết đâu họ nghĩ là em không có trong phòng thì sao?"

Ngôn Cảnh Huyên cố chấp.

"Dù có hay không họ cũng sẽ không lộ liễu nói ra chuyện đó. Huyên Huyên, anh biết em luôn muốn tìm người đứng phía sau chuyện này, nhưng gấp gáp chỉ khiến em mất đi phán đoán, và trả thù sai thôi."

"Sao anh biết là em trả thù sai? Chính Ngôn Cảnh Vân cũng nói có thể người gửi tin nhắn cho cô ta là Diệp Thanh Y mà, người nhà họ Diệp trừ cô ta ra thì em đâu có gây sự với ai nữa? Quân Vũ, bình thường anh cũng ghét hai mẹ con họ mà? Tại sao khi em nói hai người họ là thủ phạm thì anh lại cố ý bênh vực, gỡ tội cho họ vậy?"

"Anh không bênh vực ai hết! Anh chỉ muốn nói cho em hiểu thôi. Huyên Huyên, em bình tĩnh trước đi đã, có khi chuyện không như em nghĩ đâu. Anh vẫn đang điều tra sự thật, lẽ nào anh làm việc, em không yên tâm sao?"

Diệp Quân Vũ nắm lấy vai của Ngôn Cảnh Huyên gặng hỏi.

"Lúc trước có lẽ là em sẽ yên tâm, nhưng giờ thì... Em không biết có nên tin anh hay không nữa..."

Ngôn Cảnh Huyên nghẹn giọng.

Cô luôn luôn tin vào cách làm việc của Diệp Quân Vũ, hắn quyết đoán, mạnh mẽ, giải quyết mọi rắc rối vô cùng triệt để và chưa bao giờ khiến cô phải lo âu bất cứ điều gì. Tuy nhiên, đó là trước kia, còn hiện tại lúc này, hắn lại không muốn nghi oan cho mẹ con Diệp Thanh Y dù chính tai cô nghe thấy những gì họ đã nói.

"Huyên Huyên, anh luôn đứng về phía em, nhưng điều đó không có nghĩa là anh mù quáng, phán bừa sự việc. Em chỉ nghe thấy giọng của hai người họ, vốn không nhìn thấy người thì làm sao em biết không phải có người vu oan giá hoạ. Bây giờ là thời đại công nghệ tiên tiến, chuyện gì cũng có thể dùng AI làm ra. Mô phỏng giọng nói ai đó không hề khó!"

"..."

"Huyên Huyên, em tin tưởng anh đi, nếu thật sự hai mẹ con họ đứng sau Ngôn Cảnh Vân thì anh sẽ không tha cho họ. Em nghĩ anh không muốn triệt hạ nhà bà lớn hả? So với bất kỳ ai ở đây, anh muốn bà ta mất vị trí bà cả hơn ai hết. Bà ta luôn chèn ép mẹ con anh, làm sao anh không ghét bà ta được?"

Diệp Quân Vũ nhẹ nhàng ôm lấy Ngôn Cảnh Huyên vào lòng: "Huyên Huyên, em là vợ anh, chuyện của em cũng là chuyện của anh. Hận thù của em cũng là hận thù của anh, một trăm hai mươi mấy mạng người đó anh sẽ không để họ chết oan đâu. Bây giờ em bình tĩnh lại trước, ngủ một giấc rồi sáng mai chúng ta xác nhận mọi chuyện sau được không?"

"... Được!"

Ngôn Cảnh Huyên khó nhọc đáp.

Cô ở yên trong lòng của Diệp Quân Vũ. Lời hắn nói không phải vô lý, nếu cả nhà bà cả muốn bàn chuyện thì nên tìm nơi nào đó kín đáo, nói nhỏ tiếng chứ không phải cố tình để cô nghe thấy. Có lẽ ban đầu cô đã quá sốc vì nghe được đoạn đối thoại đó nên vội quy chụp vấn đề. Diệp Quân Vũ cũng như cô không thích cả nhà bà lớn, chắc chắn sẽ không có chuyện hắn bao che cho họ đâu.

Thấy Ngôn Cảnh Huyên đã ngoan ngoãn, Diệp Quân Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hắn không biết người cố ý để vợ hắn nghe thấy đối thoại kia là ai, nhưng chắc chắn là kẻ đó muốn hắn tăng thêm thù hận với Tố Cầm, và đó cũng là hung thủ chủ mưu đứng sau tất cả sự việc.

Nhà họ Diệp vốn đã không yên ổn, giờ xuất hiện thêm người này thì sắp tới sẽ càng lộn xộn, hắn cần tìm ra kẻ đó càng sớm càng tốt.

(...)

Sáng nay nhà họ Diệp bắt đầu náo nhiệt. Người ra kẻ vào liên tục khiến gia nhân trong nhà bận rộn không ngơi tay, Ngôn Cảnh Huyên được Lý Nghê Thường nhờ đến vườn hoa hái ít hoa hồng và hoa quế để làm bánh, nhà họ Thái lại sắp đến để bàn chuyện ngày tháng với ông Diệp và Tố Cầm. Xem ra hôn lễ của Diệp Thanh Y không lâu nữa sẽ diễn ra.

Hoa viên nhà cũ trồng nhiều loại hoa đẹp, mấy chậu hoa hồng đang đua nhau nở hoa rực rỡ, màu đỏ thẵm làm nổi bật cả góc vườn, cả hoa vương như mẫu đơn cũng phải khép mình e thẹn.

Vườn hoa hương thơm ngào ngạt, mẹ chồng Lý Nghê Thường rất giỏi làm bằng các loại hoa, vì vậy mà bà cụ Diệp đã lên tiếng nhờ bà ấy làm ít bánh đãi khách. Lúc đám cưới của Ngôn Cảnh Huyên và Diệp Quân diễn ra, Lý Nghê Thường cũng từng tự tay làm bánh mang đến nhà họ Ngôn làm quà, khi đó, ông bà Ngôn còn khen ngon nữa.

"Chị dâu!"

Tiếng gọi của Diệp Thiên Sinh làm Ngôn Cảnh Huyên dừng lại, hình như đã lâu rồi cô không gặp hắn từ cái hôm giả ma hù Ngôn Cảnh Vân.

"Cậu về rồi à? Mấy hôm nay cậu đã đi đâu thế?"

"Tôi đi du lịch đó, trong nhà ồn ào như vậy ai ở cho được." Diệp Thiên Sinh chán nản nói: "Cái bà cô già Diệp Thanh Ý đó lấy chồng thôi mà làm như sắp gả công chúa, bố điện thoại ép tôi về, chứ không thì còn lâu tôi mới tham gia hôn lễ của chị ta!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.