So với rừng rậm dưới chân núi, rừng trên đỉnh núi có thảm thực vật ít rậm rạp hơn, không gian thoáng đãng hơn, có ánh nắng trực tiếp và cũng khô ráo hơn.
Mặt đất dưới chân cô gần như phủ toàn cát chứ không phải bầu không khí ẩm ướt và lầy lội của rừng rậm.
Rừng rậm chủ yếu là rừng lá rộng, trong rừng núi có thể nhìn thấy rừng lá rộng và rừng lá kim.
Vân Khê và Thương Nguyệt đi bộ trên núi suốt buổi chiều, gần như kiệt sức.
Lại lần lượt phát hiện ra một hai cái hang động tự nhiên, hoặc là quá nông hoặc là quá nhỏ, có thể dùng làm nơi cắm trại thám hiểm, một hai ngày cũng được, nhưng không thích hợp để ở lâu dài như hang động lần đầu tiên nhìn thấy.
Đi bộ cả buổi chiều, mặc dù không tìm được hang động thích hợp nhưng khi xuống núi, Vân Khê tìm thấy trên sườn đồi một loại cây rất giống với thế giới loài người, cỏ tranh.
Lá dài và xanh, phiến lá phẳng và thon, có cạnh sắc, có thể dễ dàng cắt vào da người.
Vân Khê nhớ đến loại cây này bởi vì khi còn nhỏ, ở quê không có gì ăn, cô thường xuyên đến ven sông và sườn đồi đào rễ loại cỏ này lên ăn.
Rễ cỏ tranh có màu trắng, phân từng đốt, trông giống như một phiên bản thu nhỏ của cây mía, hơi giống rau diếp cá, khi nhai có vị như mía đường, nước ngọt.
Trước khi trời tối, Vân Khê đã đào một nắm lớn và đặt trong giỏ rơm trên lưng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-luu-lac-tren-dao-hoang-va-duoc-nang-tien-ca-nhat-ve-my-nhan-ngu/3348488/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.