Lịch Thiên Hà năm 983 của Đế quốc Đường Tống, ở khu vực kinh tế kém cỏi nhất vùng Bắc Bộ vẫn còn lẹt đẹt những ngôi làng hẻo lánh. Nơi đây rừng thiêng nước độc*, phong thuỷ xấu miễn chê. Cái nơi này rách nát đến nỗi chim bay trên trời cũng muốn quẹo vào ị cho vài bãi. Lại chả có phong cảnh gì cho đẹp. Ngay cả những phi thuyền phải quá cảnh ở đây cũng muốn bay cho cao, vọt cho lẹ.
(Rừng thiêng nước độc: Nơi rừng núi âm u, xa xôi, hẻo lánh, khí hậu khắc nghiệt, dễ mắc các bệnh nguy hiểm.)
Dân số địa phương thì giảm mạnh qua từng năm, chính phủ lại còn lấy lý do bảo vệ môi trường thiên nhiên hoang dã vốn có của Kỳ Sơn để cắt giảm ngân sách trùng tu thị trấn cùng làng mạc nơi đây. Cứ thế cũng được gần trăm năm rồi.
Kỳ Sơn ở vùng Bắc Cương được bao quanh bởi những rặng thông. Tiết trời đang vào thu, trên nhánh cây tằm già nằm bên rìa vách núi cao dựng đứng, có một bóng người gầy gò mặc y phục đạo sĩ đang cẩn thận xoay người, bên eo vắt một cái giỏ tre.
Cây tằm dại trông đã già, nhưng rễ lại bám chặt trên mép núi cao. Cây vươn cành dài như một lão già dữ tợn đang điên cuồng nhe nanh múa vuốt. Thấy thế, cô gái cũng không có ý định đến gần bên mép núi nguy hiểm, thế mà khi nhìn thấy một nhánh cây đang trĩu quả chín mọng thì lòng cô lại cảm thấy ngứa ngáy vô cùng. Nhưng sau khi liếc nhìn xuống dưới vực sâu, cô cũng kiềm chế lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-linh-khi-tro-lai/276689/chuong-1.html