Mùa xuân đã đến, cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Ánh mắt Lục Đình Vân chỉ thoáng thay đổi trong một khắc, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Nhanh đến mức Tống Ải tưởng mình bị ảo giác. Vẻ mặt hắn không hề lộ ra bất kỳ manh mối nào, có lẽ là cậu đã nghĩ quá nhiều.
Đối diện với khuôn mặt "lạnh băng" của Lục Đình Vân, Tống Ải lười suy nghĩ thêm, nở một nụ cười: “Sớm.”
Lục Đình Vân dửng dưng thu lại tầm mắt: “Không còn sớm.”
Tống Ải: “……”
Không đúng.
Một tia sáng lóe lên trong đầu Tống Ải, cậu hợp tình hợp lý hỏi: “Giờ này sao anh còn ở nhà?”
Thường ngày, bất kể mưa to gió lớn, bão tuyết hay nắng gắt, tên cuồng công việc này chẳng phải đã có mặt ở công ty rồi sao? Sao hôm nay lại bất thường thế?
À không, hôm đó cũng vậy... nhưng đó là trường hợp đặc biệt, Tống Ải không muốn nhớ lại.
Lục Đình Vân đương nhiên sẽ không nói với Tống Ải rằng đêm qua hắn về nhà còn muộn hơn cậu. Tiền tổng cứ khăng khăng muốn xem hết buổi biểu diễn. Nếu ban đầu Lục Đình Vân từ chối ngay thì tốt, nhưng vì đã đồng ý, hắn chỉ đành kiên nhẫn chờ màn biểu diễn kết thúc rồi mới bàn chuyện hợp đồng. Tiền tổng bắt hắn xem ba tiếng, vậy hắn cũng phải làm cho vị đó nói chuyện hợp đồng ba tiếng mới công bằng.
Về quá muộn, để đảm bảo ngủ đủ tám tiếng, sáng hôm sau hắn dậy muộn là lẽ dĩ nhiên.
Lục Đình Vân lướt qua một khoảng trống trong thời gian biểu, thuận miệng đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ky-ket-hop-dong-hon-nhan-anh-mat-chong-toi-ngay-cang-khong-thich-hop/4690886/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.