Không khí nóng bức dường như càng trở nên ngột ngạt hơn.
Người đàn ông nhắm mắt, đẩy tay Tống Ải ra, giọng trầm đục: “Không có.”
“Sao lại không có…”
Tống Ải càng tin vào cảm giác của mình, cậu muốn sờ thêm để xác nhận, nhưng không ngờ người đàn ông dứt khoát nắm lấy tay cậu và lật ra sau, dùng lòng bàn tay giữ chặt cổ tay, trực tiếp trói ngược cậu lại.
Sức lực của hắn lớn đến đáng sợ.
Tống Ải không thể động đậy, tay chân tuy đã ngoan ngoãn nhưng miệng vẫn chưa chịu ngừng, cậu lớn tiếng nói: “Anh trói tôi làm gì? Anh không phải đang…”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã lấy tay bịt miệng cậu lại.
“Ưm, ừm!…”
Cũng may cậu đã uống quá nhiều, những cú đấm đá của cậu chẳng khác gì đang v* v*n, nên không gây ra sự chú ý nào.
Người đàn ông vừa đẩy vừa kéo cậu lên lầu.
Mãi mới đến được sofa, chân Tống Ải đã mềm nhũn, vừa được buông ra một giây đã suýt trượt ngã xuống đất.
Người đàn ông miễn cưỡng đỡ cậu dậy: “Các cậu là bạn của em ấy à?”
Lý Thượng thấy vậy, cằm suýt rớt xuống đất, khó tin nói: “Đây là… đại ca sao?”
Không phải một đống bùn nhão sao??
Vương Thụy Cảnh quan sát cẩn thận, nheo mắt nói: “Là cậu ấy. Quần áo giống nhau.”
Lý Thượng chợt hiểu ra: “À phải phải.”
Người đàn ông định đặt Tống Ải lên sofa, Lý Thượng vội vàng đến giúp đỡ. Một người đỡ tay, một người đỡ chân, cuối cùng cũng thành công đưa cậu ngồi xuống sofa.
“Cảm ơn nhé!” Nói cảm ơn theo thói quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ky-ket-hop-dong-hon-nhan-anh-mat-chong-toi-ngay-cang-khong-thich-hop/4690885/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.