Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Văn Phồn bị kéo vào trong lồng ngực của người đàn ông, chóp mũi tràn ngập mùi hương mát lạnh thanh khiết mà cậu đã quen thuộc từ rất nhiều năm.
Cậu sửng sốt: "Thiệu Dập Tuỳ?"
Người đàn ông không trả lời, từ từ buông bàn tay đang nắm Thịnh Đạc ra, đợi gã chật vật đứng dậy lại đá mạnh một cái.
Gã ngã xuống đất ho dữ dội, bên phải khuôn mặt in dấu một loạt "phím đàn" màu đỏ.
Buồn cười đến nỗi Văn Phồn nhịn không được, nhưng hiển nhiên đây không phải lúc thích hợp để cười nên cậu quay mặt sang hướng khác.
Thịnh Đạc thấy vô cùng chóng mặt, máu mũi chảy ra giàn giụa.
"Mày là cái quái gì?"
Thiệu Dập Tuỳ cũng không thèm nói nhảm với gã, hiện tại chỉ nghĩ tới hình ảnh gã dồn Văn Phồn vào tường, thế là lại đá gã thêm một cái.
"Cút về hỏi ba mày đi."
Thịnh Đạc hình như đã nhìn rõ bộ dáng của Thiệu Dập Tuỳ, không biết có biết hắn là ai hay không mà loạng choạng đứng dậy lau máu mũi.
Gã còn muốn nhìn Văn Phồn lần nữa nhưng bị hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm khiến chân cũng mềm nhũn ra, vội vàng rời khỏi tiệm đàn.
Chẳng mấy chốc chiếc siêu xe ở cửa đã biến mất.
Tiệm đàn lại trở nên yên tĩnh.
Văn Phồn nhớ đến bộ dáng của Thịnh Đạc bèn bật cười khe khẽ, sau đó trên trán bị búng một cái
Chắc vì giận quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ky-hop-dong-hon-nhan-voi-truc-ma/3575734/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.