Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Văn Phồn bị kéo vào trong lồng ngực của người đàn ông, chóp mũi tràn ngập mùi hương mát lạnh thanh khiết mà cậu đã quen thuộc từ rất nhiều năm.
Cậu sửng sốt: "Thiệu Dập Tuỳ?"
Người đàn ông không trả lời, từ từ buông bàn tay đang nắm Thịnh Đạc ra, đợi gã chật vật đứng dậy lại đá mạnh một cái.
Gã ngã xuống đất ho dữ dội, bên phải khuôn mặt in dấu một loạt "phím đàn" màu đỏ.
Buồn cười đến nỗi Văn Phồn nhịn không được, nhưng hiển nhiên đây không phải lúc thích hợp để cười nên cậu quay mặt sang hướng khác.
Thịnh Đạc thấy vô cùng chóng mặt, máu mũi chảy ra giàn giụa.
"Mày là cái quái gì?"
Thiệu Dập Tuỳ cũng không thèm nói nhảm với gã, hiện tại chỉ nghĩ tới hình ảnh gã dồn Văn Phồn vào tường, thế là lại đá gã thêm một cái.
"Cút về hỏi ba mày đi."
Thịnh Đạc hình như đã nhìn rõ bộ dáng của Thiệu Dập Tuỳ, không biết có biết hắn là ai hay không mà loạng choạng đứng dậy lau máu mũi.
Gã còn muốn nhìn Văn Phồn lần nữa nhưng bị hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm khiến chân cũng mềm nhũn ra, vội vàng rời khỏi tiệm đàn.
Chẳng mấy chốc chiếc siêu xe ở cửa đã biến mất.
Tiệm đàn lại trở nên yên tĩnh.
Văn Phồn nhớ đến bộ dáng của Thịnh Đạc bèn bật cười khe khẽ, sau đó trên trán bị búng một cái
Chắc vì giận quá nên búng hơi mạnh một chút.
Văn Phồn run lên khiến Thiệu Dập Tuỳ còn lo lắng hơn, động tác trên tay lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng giọng điệu vẫn hung hăng lắm.
"Sao em cứ bị mấy thứ rác rưởi bám vào vậy? Mới mấy ngày không gặp mà đám ruồi bọ lại xông tới rồi."
Cậu tránh tay hắn, nói: "Cái gì? Anh đừng có nói bậy đó."
Thiệu Dập Tuỳ không buông cậu ra mà quàng cánh tay qua ôm cậu, nhéo mặt cậu nhỏ giọng nói: "Anh nói bậy hả? Em đếm coi đây là người thứ mấy rồi? Con gái thích em thì thôi, lòi đâu ra mấy tên đàn ông này nữa?"
Hắn có vẻ rất chán ghét nên giọng điệu càng lạnh lùng hơn: "Trong đây chẳng được bao nhiêu người tốt, em không biết thì sau này nếu gặp phải tránh xa ra."
Văn Phồn ngừng giãy dụa, chớp mắt nói: "Dạ, em nhớ rồi."
Hắn không biết chứ cậu là người hiểu rõ nhất tại sao mình bị những người này bám theo, vì họ nhìn thoáng qua là biết cậu cũng là người gay. Việc cậu thích đàn ông là một bí mật đối với Thiệu Dập Tuỳ, nhưng đối với bọn họ thì không.
"Nếu có tên đàn ông nào dám chạm vào em lần nữa, anh sẽ làm thịt hắn."
Văn Phồn cười nói: "Vậy anh không phải đàn ông sao?"
Hắn nhéo mặt cậu, nghe thấy những lời này càng ôm chặt eo của cậu hơn rồi nói nhỏ: "Sao anh giống bọn họ được? Em dám so sánh anh với những người đó sao?"
Văn Phồn có một điểm rất nhạy cảm trên eo, hắn cứ chạm đúng vào chỗ đó là khiến cậu run lên kịch liệt.
Cậu đánh hắn một cái rồi nói: "Buông em ra, đừng có quậy."
Thiệu Dập Tuỳ cụp mắt liếc nhìn đôi tai đỏ bừng của thiếu niên, cười nói: "Sao vậy, Phồn Phồn? Ôm eo thôi mà xấu hổ dữ vậy?"
Không chỉ có vậy.
Giọng nói của hắn trầm đến mức khiến tai cậu tê dại như bị điện giật, cậu đẩy hắn ra rồi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của hắn.
"Bánh còn chưa làm xong, anh không muốn tổ chức sinh nhật nữa sao?"
"Đương nhiên là phải làm, anh tới đón em mà?"
Văn Phồn đưa tay đẩy vai người đàn ông ra rồi đi ra ngoài.
"Lái xe đi, em đóng cửa tiệm đây."
Thiệu Dập Tuỳ xoa xoa mái tóc của cậu một phen mới vừa lòng rời đi, tóc của Văn Phồn mềm mịn như sa tanh khiến hắn cứ muốn chạm vào.
Trên đường trở về cậu yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ lo nhìn khung cảnh đường phố đang lướt qua ngoài cửa sổ xe.
Đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như ngày hôm nay, cậu cho rằng mình đã đủ bình tĩnh để tiếp nhận sự chán ghét không hề che giấu của hắn đối với những người gay. Nhưng đến lúc xảy ra chuyện mới biết không làm được, những lời đó không chỉ nhắm vào Thịnh Đạc mà còn đâm trúng tim cậu.
Văn Phồn đã biết rõ xu hướng tính dục của mình từ rất sớm, cậu chắc chắn mình thích người cùng giới. Cậu cũng rất chắc chắn người mình yêu thầm suốt ba năm trung học chính là Thiệu Dập Tuỳ, người đã lớn lên cùng cậu từ khi còn nhỏ.
Lúc còn nhỏ, cậu ngây thơ nghĩ rằng một ngày nào đó tình cảm của mình sẽ được thổ lộ. Mãi cho đến khi hắn hai mươi bốn tuổi, tiếp quản quyền lực của gia tộc.
Một người đàn ông trẻ tuổi quyền cao chức trọng như hắn lúc nào cũng thu hút vô số người ngưỡng mộ, huống chi bản thân hắn cũng đã cực kỳ xuất sắc, bất kể đàn ông phụ nữ, già trẻ đều yêu mến.
Trong thời gian đó hắn có hợp tác với Kiều Thị, chủ tịch Kiều Thị lúc đó đã năm mươi tám tuổi vậy mà lại thích hắn.
Hầu hết những người trong giới thượng lưu đều biết chủ tịch Kiều Thị thích đàn ông, gu cũng cố định một kiểu người cường tráng cao to như Thiệu Dập Tuỳ. Nhưng không ai nghĩ ông ta lại to gan đến thế, ngoài mặt thì mời hắn đến tiệc rượu xã giao nhưng thực chất là một bữa tiệc cho người gay.
Văn Phồn không biết hắn đã nhìn thấy gì ở đó, chỉ biết ông chủ tịch bị hắn đánh đến nỗi phải ở trong bệnh viện suốt nửa năm. Hợp đồng hợp tác giữa hai gia tộc chấm dứt ngay lập tức, Kiều Thị không chịu bỏ qua, Thiệu Dập Tuỳ cũng đuổi cùng giết tận.
Cậu nhớ lúc đó hắn đã nói: "Chưa bao giờ nhìn thấy một nơi kinh tởm như vậy."
Sau này có người lén lút nói đùa về việc này, nói buổi tiệc đó còn đầu tư hơn cả phim người lớn nên chắc Thiệu Dập Tuỳ đã bị ám ảnh tâm lý mất rồi.
Văn Phồn cũng thử hỏi nhưng lần nào hắn cũng nói với cậu là rất ghê tởm, bảo cậu tránh xa những người đó nên cậu không bao giờ hỏi nữa.
Mối tình thầm kín kết thúc từ đó, cậu biết mình và Thiếu Dập Tuỳ sẽ không thể ở bên nhau.
"Đang nghĩ gì mà mất tập trung lâu vậy?"
Khi Văn Phồn hoàn hồn lại xe đã chạy vào trong sân, cửa gara từ từ mở ra phát ra âm thanh đều đều và kéo dài.
"Em còn nghĩ tới chuyện đó hả? Tỉnh chưa."
Thiệu Dập Tuỳ đỗ xe xong ôm vai Văn Phồn bước ra ngoài, thấy cậu vẫn không nói gì mới giơ tay gõ vào trán cậu.
"Không có." Văn Phồn giải thích, "Trên đường em thấy hơi buồn ngủ, đứng hóng gió chút là được rồi. Anh lái xe êm quá, mỗi lần lên xe của anh là em đều thấy buồn ngủ."
Hắn mỉm cười không nói nữa, đặt bàn tay to ra sau gáy của cậu rồi xoắn lấy mấy cọng tóc.
Văn Phồn đã tới đây nhiều lần, vừa vào cửa đã thoải mái thay giày ra.
Dì Lưu đeo tạp dề đi ra, mỉm cười nhìn cậu: "Phồn Phồn tới rồi à."
Văn Phồn cười nói: "Chào dì Lưu."
Dì Lưu vui vẻ nhận lấy đồ trên tay cậu, "Ngài Thiệu và dì đều rất nhớ Phồn Phồn, nếu ngài có thể ở lại đây thêm vài ngày nữa thì tốt quá, trong nhà thiếu không khí vui vẻ lắm."
Dì Lưu đã từng làm việc cho nhà họ Thiệu, cũng xem như là vị trưởng bối nhìn bọn họ lớn lên. Hồi đó dì có thói quen gọi cậu là ngài Văn giống như gọi Thiệu Dập Tuỳ, cậu không thích nên bảo dì gọi mình là Phồn Phồn thôi.
Dì Lưu cũng kêu theo ý cậu, nhưng có mỗi từ "ngài" này là không thể nào sửa được.
Văn Phồn: "Đến khi tiệm đàn bớt bận con sẽ đến đây ạ."
Thiệu Dập Tuỳ nghe cậu nói vậy cũng mỉm cười nói: "Đến nhà anh rồi còn muốn đi đâu, ăn cơm xong anh sẽ nhốt em trong phòng."
Văn Phồn đang đi dép lê đá hắn một cái.
Nhẹ đến mức không cảm thấy đau, ngược lại người đá còn tự làm mình rơi dép.
Thiệu Dập Tuỳ nhướng mày, thấy cậu duỗi chân ra để xỏ dép bỗng nhiên ngồi xổm xuống cầm lấy dép trước. Dép lê của Văn Phồn có hình dạng con thỏ trắng trông rất mềm mại và sạch sẽ, lúc đầu mua toà nhà này hắn đã mua rất nhiều đồ cho cậu.
Hắn cầm chiếc dép trong tay, trêu chọc cậu: "Muốn đá anh phải không? Gọi anh trai ơi mới trả dép lại cho em."
Văn Phồn: "..."
"Thiệu Dập Tuỳ, đừng có ghẹo em nữa."
Người đàn ông ngẩng đầu lên, hạ giọng muốn trêu đùa cậu, "Nhanh nào."
Lỗ tai Văn Phồn đỏ bừng, dì Lưu nhìn bọn họ cười nói: "Hai người nói chuyện đi, dì vào bếp chuẩn bị đồ ăn trước."
Cậu muốn ngăn cản: "Dì Lưu..."
Dì Lưu chuồn đi rất nhanh.
Cậu bất đắc dĩ nói: "Anh trai ơi, được rồi, Thiếu Dập Tuỳ hai mươi tám tuổi chứ không phải tám tuổi đâu."
Hắn nhìn bộ dáng của thiếu niên, thầm nói trong lòng đừng nói hai mươi tám, dù có ba mươi tám hay bốn mươi tám cũng vậy thôi. Hắn trả lại đôi dép, còn tiện tay gãi lòng bàn chân của Văn Phồn.
"Đi nào, không trêu em nữa."
Cậu nhanh chóng đi vào trong bếp.
Trong bếp dì Lưu đã nướng bánh xong, Văn Phồn vừa nhìn đã biết bánh mềm xốp và thơm ngon cỡ nào. Vì thời gian không còn sớm nên cậu không nói nhiều nữa, mà bắt tay vào trang trí bánh luôn.
Dì Lưu ở bên cạnh giúp cậu, nhìn thấy cậu đun nước sốt chocolate nên đi cắt trái cây.
Thỉnh thoảng dì Lưu lại ngước lên thấy thiếu niên cúi xuống quan sát, có vẻ cậu chưa hài lòng với độ đặc của nước sốt nên điều chỉnh lại nhiệt độ.
Văn Phồn thấy đĩa trái cây được đặt bên cạnh, lơ đãng nhìn thoáng qua rồi mỉm cười nói: "Cảm ơn dì Lưu nhiều ạ."
Trên mặt dì Lưu hiện lên nụ cười: "Có gì đâu, đây là việc dì nên làm."
Dì Lưu rất thích Văn Phồn, bề ngoài xinh đẹp mà tính tình còn dịu dàng nữa, thực sự không thể tìm ra khuyết điểm nào ở cậu. Không biết có nên nói ra không, nhưng dì cảm thấy ngài Thiệu và Văn Phồn quả thực rất xứng đôi vừa lứa.
***
Buổi chiều trôi qua nhanh chóng, khi màn đêm dần dần buông xuống cũng là lúc ánh đèn ấm áp thắp sáng cả biệt thự.
Dì Lưu làm xong bữa tối rồi rời đi, Văn Phồn và Thiệu Dập Tuỳ là hai người duy nhất trong căn biệt thự rộng lớn này. Sau khi làm xong công việc hắn cũng chạy vào bếp làm bánh cùng cậu.
Đương nhiên nếu nói thẳng ra thì đến làm phiền sẽ đúng hơn.
Hắn trét mấy cục kem vào mặt cậu, dù bị mắng cũng không chịu dừng lại như thể trêu ghẹo Văn Phồn là thú vui duy nhất của hắn trong ngày sinh nhật.
Cậu lấy túi kem đánh hắn: "Thiệu Dập Tuỳ lát nữa đừng hòng ăn bánh nhé."
Hắn vẫn bất động, dán sát vào bên cạnh cậu giống như một người giám sát.
Căn bếp tràn ngập đủ loại mùi hương, vị chua chua của quả mọng, vị ngọt béo ngậy của chocolate, vị ngọt thơm của bánh, và thiếu niên mặc sơ mi trắng mỉm cười xinh xắn dường như cũng ngọt ngào không kém.
Thiệu Dập Tuỳ chống tay lên mặt bếp, nhướng mày: "Không ăn bánh thì ăn gì? Ăn em à?"
Văn Phồn bị lời nói của hắn làm sửng sốt, từ tai cho đến cổ đều nhuộm một màu đỏ nhạt. Khó khăn lắm mới ổn định được giọng nói của mình, cậu trừng mắt nhìn hắn: "Anh nói gì vậy? Ra ngoài chờ đi."
Hắn thấy cậu ngượng ngùng, nên đưa tay nhéo nhéo dái tai cậu chơi đùa.
"Sao em dễ đỏ mặt thế? Mỗi lần trêu em đều thế này. Sau này có cô gái em thích ghẹo em thì sao?"
Cậu chớp mắt, không biết vì sao nhiệt độ nóng rực trên mặt lập tức tiêu tán.
Cậu đột nhiên bình tĩnh lại vì những lời đó.
Cậu cụp mắt xuống, tiếp tục bắt kem rồi nói: "Chỉ có mỗi anh mới nói nhiều thế thôi, con gái người ta làm gì nói phét như anh."
Thiệu Dập Tuỳ nói tiếp: "Chưa tìm được bạn gái đã bắt đầu ghét anh rồi? Nếu tìm được bạn gái chắc sẽ cắt đứt liên hệ luôn, nhẫn tâm quá."
Văn Phồn không nhịn được quết một miếng kem trét lên khóe miệng hắn.
"Anh đừng có nói nữa, tránh sang một bên đi."
"Anh muốn xem em làm mà." Da mặt hắn chắc đã dày hơn tường thành, đuổi kiểu gì cũng không đi.
Văn Phồn dứt khoát coi hắn như không khí, nhưng không khí này lại thích tìm kiếm cảm giác tồn tại cho riêng mình.
"Anh muốn ăn nữa, em đút thêm một miếng nữa đi."
Cậu không thèm cãi với hắn, trực tiếp đưa túi bắt kem vào miệng hắn. Thiệu Dập Tuỳ đương nhiên không muốn, đẩy nhẹ cậu ra rồi cười khẽ: "Chơi xấu."
Người đàn ông này trước mặt cậu và bên ngoài cứ như thể hai người khác nhau, bản thân hắn trong miệng người khác và trong mắt Văn Phồn cũng hoàn toàn khác nhau.
Tính tình Thiệu Dập Tuỳ rất xấu, lúc còn nhỏ chính là tên đại ca chính hiệu, mấy vị thiếu gia trạc tuổi trong giới thượng lưu ở Vân Thành chắc đều từng bị hắn đánh rồi.
Năm Văn Phồn lên sáu tuổi, lần tiên đầu cậu gặp Thiệu Dập Tuỳ cũng là lúc hắn đang đánh nhau. Không biết tại sao hắn lại đẩy tên nhóc mập mạp kia xuống đất, đánh tên nhóc đó đến nỗi phải gào khóc lên, lúc ây cậu trốn sau lưng mẹ nhìn hắn không chớp mắt.
Dáng vẻ bên ngoài của hắn thật ra cũng rất hung dữ, đường nét khuôn mặt sắc bén và đôi mắt dài hẹp, chỉ riêng vẻ ngoài cũng đã mang đến cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Điều buồn cười là trong hai năm đầu biết Thiệu Dập Tuỳ, cậu cũng sợ hắn sẽ đánh mình như đánh những đứa trẻ khác nên luôn ăn nói khép nép trước mặt hắn.
Mỗi lần như vậy hắn đều nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn rồi nói cậu là mèo con, Văn Phồn chắp hai tay sau lưng như bị người lớn phát hiện ra lỗi sai. Thiệu Dập Tuỳ lại không thích cậu dè dặt như vậy nên đối xử với cậu càng ân cần hơn, trong túi lúc nào cũng có kẹo để thỉnh thoảng bỏ một viên vào miệng cậu.
Những đứa trẻ khác xin kẹo, hắn chắc chắn sẽ đá vào mông bọn họ. Nhưng nếu Văn Phồn ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, trong túi của cậu sẽ chứa đầy các loại kẹo nhập khẩu đắt tiền.
Cứ như thế kéo dài suốt hai mươi năm, cho đến khi một nửa Vân Thành biết bên cạnh Thiếu Dập Tuỳ có cậu.
Người ngoài đều nói hắn là người làm việc cứng rắn, không bao giờ nể tình ai. Nhưng bọn họ đâu biết sau khi làm việc xong hắn sẽ chạy đến nhà cậu, cùng cậu ăn bánh ngọt đã là thói quen từ lâu của bọn họ.
Bây giờ cũng thế.
Thiệu Dập Tuỳ đã quen ăn hiếp cậu vào ngày sinh nhật của mình, hắn biết Văn Phồn sẽ nhường mình vì hôm nay là sinh nhật hắn.
Chắc có rất ít người có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ trẻ con này của hắn.
Phần trang trí cuối cùng trên chiếc bánh nhanh chóng được hoàn thành, nhưng hắn vẫn không chịu nhường chỗ mà vẫn đứng đơ ra ở bên cạnh.
Thiệu Dập Tuỳ cao hơn Văn Phồn rất nhiều. Cậu cao tầm 1m77 thì hắn đã cao gần 1m9, hắn đứng lù lù phía sau như một bức tường làm cậu dù có muốn chạy cũng không được.
Văn Phồn: "Sao anh cứ đứng đơ ra vậy? Anh đói rồi sao?"
Thiệu Dập Tuỳ thực sự có hơi giật mình.
Nhưng không phải vì đói mà là vì cậu.
Hắn búng nhẹ vào trán Văn Phồn rồi cười cậu chơi xấu. Sau đó, không biết vì lý do gì mà ánh mắt hắn nhìn vào chiếc cổ thon dài và trắng trẻo của cậu.
Hồi trước hắn nghe một nhân viên của công ty nói Văn Phồn trông giống người làm nghệ thuật. Lúc đó hắn hỏi cô nhân viên ấy nghĩ cậu sẽ làm nghề gì, cô ấy đáp là giống một vũ công ba lê. Khi đó hắn không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ chợt nghĩ đến mới hiểu ra ý của cô ấy.
Dáng người của Văn Phồn rất đẹp vì vừa mảnh mai vừa thon thả, mọi bộ phận trên cơ thể đều rất tinh xảo đến mức hoàn hảo. Cổ, eo, chân, mắt cá chân và thậm chí cả... Mông cũng đầy đặn và tròn trịa.
Hắn cứ như thế ngơ ngác nhìn cậu, cho đến khi giọng nói của thiếu niên vang lên bên tai mới có phản ứng. Hắn tự nhiên hỏi một câu cụt lủn: "Phồn Phồn có thích cô gái nào không?"
Văn Phồn: "Hả?"
Thiệu Dập Tuỳ nhìn chằm chằm vào mặt cậu: "Em có thích cô gái nào không?"
Văn Phồn không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ cười nói: "Tạm thời vẫn chưa có, không phải anh hỏi em rồi sao? Sao vậy? Muốn giới thiệu cho em à?"
Hắn vẫn im lặng.
Bởi vì hắn chợt nhận ra mình không thể tưởng tượng được cảnh Văn Phồn sẽ cưới một cô gái khác.
Thiếu niên có tính tình nhẹ nhàng như thế, hắn không biết kiểu con gái nào sẽ phù hợp với cậu nữa. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy có gì đó không ổn, Văn Phồn là người bạn mà hắn đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn, một lời mắng chửi hắn cũng không nỡ nói với cậu. Chẳng lẽ bây giờ để cậu đi cưới một cô gái khác, đi chăm sóc người ta hay sao?
Không chỉ mỗi chuyện chăm sóc mà còn phải ngủ chung giường với người khác, cùng nhau làm những việc đó và sau này trở thành ba.
Thiệu Dập Tuỳ nghĩ đến đây bỗng nhiên cảm thấy ruột gan cồn cào, cũng không thể nói rõ tại sao lại cảm thấy bồn chồn.
Im lặng hồi lâu hắn mới lên tiếng: "Anh chưa tìm được đối tượng kết hôn thích hợp."
Văn Phồn: "Anh muốn nhờ em hỏi sao..."
"Phồn Phồn."
Hắn ngắt lời cậu, nói ra điều mà ngay cả mình cũng cảm thấy điên rồ.
"Em kết hôn với anh đi."
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.