Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Sau khi rời khách sạn thư ký Tần lái xe đưa Văn Phồn về nhà, ngày hôm sau cậu còn phải đến tiệm đàn nên không thể tiếp tục ngồi lại nữa.
Xe dừng lại ở tầng dưới chung cư, Thiệu Dập Tuỳ dựa vào ghế sau chiếc Maybach nghiêng người nhìn cậu.
Văn Phồn cúi người gõ nhẹ vào cửa sổ xe, nói: "Anh về nhà nhớ nhờ dì Lưu nấu canh giải rượu, phải uống trước khi đi ngủ."
Chắc bởi vì hóng gió lạnh nên cơn say càng tăng vọt, sắc mặt Thiệu Dập Tuỳ trầm tĩnh như nước nhưng bên vành tai đã đỏ bừng, lặng lẽ gật đầu.
Văn Phồn xoay người rời đi.
"Phồn Phồn."
Hắn đột nhiên đưa tay ra giữ cậu lại.
Cậu khó hiểu nhìn hắn, Thiệu Dập Tuỳ nói: "Ngủ sớm nha" sau đó mới buông ra.
Đôi mắt của thiếu niên tròn xoe nhưng đuôi mắt lại dài và hẹp giống như con ngươi của mèo, đôi mắt hổ phách phản chiếu ánh sáng mờ ảo của đèn đường toả ra ánh sáng long lanh. Cậu đáp lại: "Anh cũng về nghỉ ngơi đi. Cũng muộn rồi, để thư ký Tần tan làm đi."
Thiệu Dập Tuỳ đột nhiên bật cười, giơ tay định ghẹo cậu lần nữa nhưng đã bị Văn Phồn tránh được.
"Ngày nào cũng lo lắng cho thư ký Tần, thực ra là lo cho anh chứ gì."
Văn Phồn: "Sao em phải lo cho anh chứ? Được rồi, sếp Thiệu đừng đùa nữa, em đi đây."
Lần này hắn không ngăn cản, cậu cũng không quay đầu lại.
Cái nóng mùa hè ở Vân Thành có phần oi bức, tiếng ve kêu ríu rít không ngừng.
Trên đường trở về Thiệu Dập Tuỳ nhận được điện thoại của ba mẹ, mục đích không có gì khác ngoài mắng hắn không giữ thể diện cho nhà họ Tô. Hắn tùy ý ném điện thoại lên ghế ô tô, nhắm mắt lại không nghe lọt một chữ.
Thư ký Tần đang lái xe cũng nghe thấy tiếng nói của ông Thiệu liên tục vang lên từ điện thoại, y thầm nghĩ sếp Thiệu chịu đến dự bữa tiệc hôm nay đã là giữ thể diện cho nhà họ Tô lắm rồi.
Không biết nói bao lâu, thì người ở đầu dây bên kia mới nhận ra thằng con hư của mình chẳng thèm nghe gì.
Ông Thiệu đã ngoài năm mươi tuổi vẫn còn rất khoẻ mạnh, cao giọng nói: "Cô Tô đó có gì không xứng với con? Chỉ có con mới được quyền kén chọn thôi hả? Thằng ba có con rồi mà con vẫn…"
Người đàn ông sốt ruột hạ kính xe xuống, ngắt lời ông: "Anh ba sinh cho ba một đứa cháu trai rồi mà? Nhà mình chưa có tuyệt hậu."
"Hư đốn!" Ông Thiệu mắng: "Với cái đức hạnh này có mà cô độc cả đời!"
Thấy hai ba con chuẩn bị cãi nhau nên bà Thiệu nhanh chóng giật lấy điện thoại, nhỏ giọng mắng ông Thiệu trước: "Ông mắng con làm gì, tính tình xấu như thế không biết giống ai nữa?"
Ông Thiệu bị vợ mắng một hồi đành phải im lặng.
Bà Thiệu là người có tính tình ôn hòa, dẫu vậy cũng rất lo lắng: "Dập Tuỳ, mẹ biết con có kế hoạch của mình nhưng không thể sống như vậy mãi được. Con giống hệt như ba mình lúc còn trẻ, cứ bất chấp vùi đầu vào công việc, chưa kể con bận suốt ngày suốt đêm không về nhà, mẹ thấy lo cho con lắm."
Nói chuyện cũng là một môn nghệ thuật, hiển nhiên là ông Thiệu không hiểu điều này.
Hai ba con không khác gì mấy, đều thuộc kiểu người ăn mềm không ăn cứng. Bà Thiệu có thể trị được ông Thiệu, hiển nhiên cũng có cách dỗ dành con trai mình.
Thiệu Dập Tuỳ không trực tiếp cúp điện thoại, nhưng cũng không trả lời.
Bà Thiệu nói tiếp: "Trước khi mẹ và ba con kết hôn, ông ấy có thói quen nửa tháng mới về nhà một lần. Lúc đó mắc đủ loại bệnh, vừa đau nửa đầu còn bị đau dạ dày, trường hợp nặng còn bị tiêu chảy ba ngày một lần. Mẹ không muốn thấy con sống thế này, ba mẹ lại không ở bên cạnh thì làm sao yên tâm được?"
"Mẹ cũng muốn có người lo cho con. Bây giờ con còn mạnh miệng lắm, nhưng sau khi kết hôn sẽ hiểu thôi."
Đây không phải là lần đầu tiên bà Thiệu nói những lời này, cũng không phải là lần đầu tiên Thiệu Dập Tuỳ nghe được.
Có lẽ vì uống rượu nên phần nào hắn bớt cảm thấy chán ngán khi nghe những lời nói này, rất nhiều chuyện bỗng nhiên lướt qua đầu hắn.
Hắn thì thầm: "Không phải vẫn còn Phồn Phồn ở đây sao? Em ấy sẽ lo cho con."
Bà Thiệu cười nói: "Con choáng đầu rồi à? Phồn Phồn là bạn chứ không phải người yêu của con. Con nghĩ mình có thể giữ Phồn Phồn ở bên cạnh mãi à? Bây giờ có Phồn Phồn lo, nhưng nếu cậu ấy kết hôn có còn quan tâm đến con không? Nói mớ."
Bà Thiệu và mẹ của Văn Phồn là bạn thân của nhau, bà biết rõ tính tình dịu dàng của Văn Phồn, cũng biết con trai bà ngang ngược và vô lý cỡ nào nên không nhịn được nhắc hắn.
Đang lúc còn say nên những gì Thiệu Dập Tuỳ nói đều rất tuỳ hứng, nhưng lời nhắc nhở của mẹ đã khiến hắn tỉnh táo ngay lập tức.
Từng đoạn ký ức nhỏ trở nên rõ ràng, tất cả đều là dáng vẻ xinh đẹp và dịu dàng của Văn Phồn.
"Dù sao con cũng suy nghĩ lại đi, cô Tô đó quả thực rất tốt. Tình yêu có thể từ từ vun đắp, tính tình Nguyễn Nguyễn tốt lại còn thích con, sau khi kết hôn hai đứa sớm chiều ở chung kiểu gì cũng vui vẻ. Có người cùng ăn cơm một ngày ba bữa với con, có người quan tâm đến con thích ăn gì không thích ăn gì, vậy có gì mà còn không muốn về nhà?"
"Sẽ còn nhiều điều thay đổi nữa khi hai đứa có con..."
Thiệu Dập Tuỳ không nghe thấy những gì bà nói tiếp theo, đầu óc lại phân tâm.
Trong lòng hắn đang nghĩ, nếu được sống chung với Văn Phồn thì hắn sẽ bằng lòng về nhà.
Cậu dịu dàng như vậy, khiến hắn có thể ngay lập tức mường tượng ra cuộc sống sau này của bọn họ.
Khi cửa tiệm đàn đóng cửa lúc bảy giờ, thiếu niên sẽ về nhà sớm hơn hắn. Biệt thự trở nên ấm áp và ấm cúng vì có thêm một người, Văn Phồn rất thích đọc sách nên khi hắn về sẽ thấy thiếu niên ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, nếu không đọc sách cậu sẽ đọc các tập thơ hoặc văn xuôi, nhưng chắc chắn cậu sẽ rất an tĩnh và ngoan ngoãn.
Văn Phồn không phải người thích ồn ào.
Có lẽ hôm đó cậu sẽ thấy người khác ăn bánh cá ở tiệm đàn nên cũng muốn ăn thử, khi ấy hắn sẵn sàng bỏ lại công việc bận rộn để làm cho cậu ăn.
Đương nhiên rất có khả năng hắn sẽ nấu không ngon, nhưng Văn Phồn sẽ không trách mắng mà chỉ mỉm cười cầm lấy dụng cụ nhà bếp trong tay hắn rồi đẩy hắn ra ngoài chờ.
Cũng có thể đêm đó cậu sẽ bằng lòng ngủ cùng giường với hắn, từ nhỏ bọn họ đã cùng ăn ăn ngủ với nhau rồi, hơn nữa còn là người hiểu rõ nhau nhất.
Thiệu Dập Tuỳ rất thích mùi hương trên người Văn Phồn, đó là mùi trái cây thoang thoảng như quả bưởi. Một loại quả chín căng mọng, hơi se se nhưng vẫn rất ngọt ngào, mỗi lần ngửi được mùi hương ấy trong lòng hắn sẽ cảm thấy rất bình yên.
Nếu có thể ôm cậu ngủ, hắn sẽ không bị mất ngủ nữa.
"Dập Tuỳ, con còn nghe không đấy?"
Thiệu Dập Tuỳ chỉ nghe thấy câu này, hắn hoàn hồn nói "ừm".
"Con sẽ suy nghĩ."
Bà Thiệu cũng không còn gì để nói.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt hắn ngơ ngác nhìn xuống chợt nhận ra Văn Phồn đã gửi cho mình vài tin nhắn.
Tên tài khoản ghim trên cùng hiển thị "Phồn Phồn".
Anh lại uống rượu nữa à? Uống nhiều không?
Em sẽ tới đó ngay.
Avatar của Văn Phồn là một con mèo màu cam đang ngồi xổm trên cỏ phơi nắng, trông vừa ấm áp vừa đáng yêu giống như con người thật của cậu.
Thiệu Dập Tuỳ bỗng nhiên rất muốn gọi cho Văn Phồn, rất muốn nghe giọng nói của cậu.
Ý nghĩ này đột ngột xuất hiện, nhưng hắn đang định bấm số thì chợt dừng lại vì sợ cậu đang chuẩn bị đi ngủ.
Đành phải kiềm nén thôi.
Chiếc Maybach lướt nhẹ nhàng trên đường, giống như một con báo phi nước đại trong bóng tối.
Thiệu Dập Tuỳ mơ hồ suy nghĩ về những gì Văn Phồn nói với mình, những gì cậu nói luôn luôn có lý nên lần nào hắn cũng nghe theo.
Lúc xuống xe hắn thuận miệng lấy trong ví ra một sấp tiền đưa cho thư ký Tần, nói: "Coi như lì xì cho con cậu, về sớm đi."
Thư ký Tần thấy vậy mà vừa mừng vừa lo.
***
Sau khi trở về biệt thự, dì Lưu vẫn còn chưa ngủ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn nên đi nấu canh giải rượu ngay.
Thiệu Dập Tuỳ bước lên lầu, vừa đi vừa kéo cà vạt xuống. Hắn vốn muốn ném thẳng nó xuống đất, nhưng sau đó lại nhớ tới những gì Văn Phồn đã nói với mình trước đó.
Cậu không cho hắn vứt quần áo lung tung.
Hắn đứng đó im lặng một lúc, sau đó gấp cà vạt gọn gàng cất vào tủ rất cẩn thận, sau khi cất xong còn vỗ nhẹ như thể rất hài lòng.
Hắn cũng quên mất Văn Phồn còn dặn không được để đồ đã mặc vào tủ quần áo. Nhưng lúc Thiệu Dập Tuỳ đã say khướt, say hơn lúc ở khách sạn rất nhiều.
Dì Lưu vội vàng bưng canh giải rượu, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha ôm trán, nói nhỏ: "Ngài Thiệu, uống xong rồi hẵng ngủ."
Hắn cau mày không biết đang nghĩ gì, bưng bát lên nhìn một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Dì Lưu, dì có cảm thấy nhà mình quá trống vắng không?"
Quạnh quẽ đến mức không muốn bước vào, một chút hơi ấm cũng không có thì chi bằng ở lại tăng ca còn hơn.
Dì Lưu ngơ ngác.
"Hình như... Cũng đúng, ý ngài là sao..."
Thiệu Dập Tuỳ không nói gì nữa, khiến dì Lưu không thể hiểu nổi.
Thực ra chính hắn cũng không biết mình muốn nói gì, có một ý nghĩ mơ hồ cứ quanh quẩn bên cạnh, chỉ còn một chút nữa có thể xuyên qua lớp giấy mỏng nhảy vào trong đầu hắn.
Nhưng chỉ một chút thôi.
Trong đầu có rất nhiều thứ lộn xộn, lúc thì nghĩ đến việc kết hôn, lúc lại nghĩ về Văn Phồn.
Còn gì nữa... Thiệu Dập Tuỳ nhìn xuống, à, còn có canh giải rượu.
Văn Phồn nói nên uống canh giải rượu trước khi đi ngủ.
Hắn uống canh giải rượu xong nhất định phải báo cho Văn Phồn, nếu không cậu sẽ lo lắng. Thế là sau khi hỏi dì Lưu một câu không đầu không đuôi, hắn lại gọi cho Văn Phồn.
Bứt rứt một hồi vẫn không kìm chế được.
Điện thoại vang lên một hồi mới kết nối được, giọng nói mơ màng của thiếu niên vang lên từ ống nghe: "Thiệu Dập Tuỳ? Có chuyện gì thế?"
Giọng nói có âm mũi dày đặc, vậy mà nghe còn êm tai hơn cả lúc bình thường.
Giọng điệu của Thiệu Dập Tuỳ như đang khoe mẽ: "Phồn Phồn, anh đã uống canh giải rượu rồi."
"Ồ…" Văn Phồn xoay lại khiến tiếng vải mềm cọ xát vào nhau vang lên, cậu rất buồn ngủ nên một hồi lâu mới nói ra câu tiếp theo: "Em biết rồi, bụng anh không đau nữa đúng không? "
"Không đau."
"Vậy anh ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm, lỡ ngủ không ngon lại khó chịu."
Thiệu Dập Tuỳ đáp: "Ừ."
Điện thoại cúp máy khiến căn phòng lại rơi vào im lặng, còn có cảm giác cô đơn hơn trước.
Dì Lưu cuối cùng cũng tỉnh táo, thử hỏi: "Ngài Thiệu, ý ngài là muốn Phồn Phồn đến ở đây một thời gian ạ?"
Hắn đưa ngón cái xoa xoa đốt ngón tay, hồi lâu mới nói: "Chắc thế."
Dì Lưu càng lúc càng bối rối, chắc thế?
Lớp giấy mỏng ngăn cách suy nghĩ trong đầu cuối cùng cũng bị phá vỡ, đó có lẽ chính là điều hắn muốn.
Ở nhà không có Văn Phồn nên rất trống vắng.
***
Sau đêm đó, Thiệu Dập Tuỳ lại trở về với guồng quay bận rộn. Mấy ngày kế tiếp Văn Phồn cũng chưa thấy bóng dáng của hắn đâu, chớp mắt ngày sinh nhật của hắn đã đến.
Ngày đầu tiên của tháng 6 là ngày Thiếu Dập Tùy tròn hai mươi tám tuổi. Hai người quen biết nhau hai mươi năm nhưng năm nào cũng đón sinh nhật với nhau, kể cả trong những năm hắn đi du học.
Thiệu Dập Tùy lớn hơn cậu hai tuổi nên học trước cậu hai lớp. Khi Văn Phồn mới bước vào đại học năm hai, cũng là khoảng thời gian bận rộn nhất của Thiệu Dập Tùy khi ở nước ngoài.
Lần sinh nhật ấy dù hắn có đi phi cơ về trong đêm cũng không kịp, khi đến nơi thì đã là ba giờ sáng ở Trung Quốc. Hắn gọi cậu xuống tầng dưới trong ký túc xá ăn bánh kem rồi đòi quà sinh nhật, cậu đã chuẩn bị một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ, nhận quà xong thì hắn lại vội vã rời đi.
Đó có lẽ là lần sinh nhật qua loa nhất mà Thiếu Dập Tùy từng có, mỗi lần nghĩ lại đều thấy mắc cười.
Lúc đó Văn Phồn vội vàng đi xuống lầu đến nỗi mang hai chiếc dép lê ngược, vài sợi tóc lòi ra ngoài. Thiệu Dập Tùy cười nhạo cậu, còn ôm cậu vào lòng xoa xoa khiến mái tóc càng rối hơn nên trước khi đi hắn bị cậu đá chân hai lần.
Sau đó, hắn trở về Trung Quốc tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, cậu cũng mở một tiệm đàn và làm việc tại Vân Thành nên cuộc sống mới dần ổn định.
Hôm nay là sinh nhật của Thiệu Dập Tùy nên cậu dự định sẽ đóng cửa tiệm lúc năm giờ chiều, mỗi ngày trong cửa tiệm đều có học sinh đến tập đàn nhưng giờ giấc không cố định nên cậu vẫn khá rảnh rỗi.
Các học sinh lần lượt thu dọn đồ đạc rời đi.
"Tạm biệt thầy Văn!"
"Tạm biệt thầy."
Văn Phồn cười nói: "Được rồi, ngày mai gặp nhé."
Chẳng mấy chốc trong cửa tiệm chỉ còn lại một mình cậu, Văn Phồn nhìn đồng hồ thấy đã điểm năm giờ mười phút nên cũng bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Thiệu Dập Tùy là người rất kén chọn, sau khi hắn bắt đầu đi làm thì năm nào Văn Phồn cũng là người làm bánh sinh nhật cho hắn. Nếu biết bánh là của người khác sẽ chê ngay, ngay cả dì Lưu cũng không được.
Cậu đã gửi danh sách nguyên liệu làm bánh cho dì Lưu từ sớm, vừa rồi điện thoại mới nhận được tin nhắn từ dì Lưu hỏi cậu khi nào sẽ đến nhà Thiếu Dập Tùy, và báo nguyên liệu đã chuẩn bị xong xuôi.
Văn Phồn nhắn sẽ đến ngay.
Đúng lúc này phía sau vang lên tiếng mở cửa và tiếng bước chân, có người đi vào.
Văn Phồn quay người lại nhìn.
Là phụ huynh của học sinh.
Văn Phồn còn nhớ người này, hình như là chú của một cô bé có họ là Trịnh.
Cậu nói: "Anh là chú của bé Nho phải không ạ? Bé đã được tài xế đón nửa giờ trước nên chắc bây giờ đã về nhà. Anh có thể gọi điện hỏi...". Truyện Quân Sự
"Không phải đâu thầy Văn, tôi tới gặp cậu."
Người đàn ông đứng ở cửa trông không lớn tuổi lắm mà chỉ tầm 23-24 còn nhỏ tuổi hơn Văn Phồn, ăn mặc từ đầu đến chân toàn là hàng hiệu, ngoài cửa còn đậu một chiếc siêu xe.
Văn Phồn hỏi: "Vậy anh tìm tôi hả? Muốn biết tình hình học đàn của bé hay sao ạ?"
Thịnh Đạc lắc đầu: "Đương nhiên không phải rồi, bé Nho không phải con tôi, tôi độc thân."
Tay Văn Phồn khựng lại giữa không trung.
Những người như họ rất nhạy cảm với mùi của đồng loại.
"Thầy Văn, chắc thầy cũng độc thân phải không?"
Ánh mắt Thịnh Đạc trắng trợn mà vô lễ, Văn Phồn cau mày không trả lời câu hỏi của gã. Chỉ nói: "Tôi có việc gấp nên phải đóng cửa ngay. Nếu có thắc mắc thì anh quay lại vào hôm khác nhé. Tôi xin lỗi."
"Đương nhiên là không cần ngày khác, ngay hôm nay cũng được." Thịnh Đạc mỉm cười với cậu rồi đóng cửa lại, "Tôi có một món quà dành cho thầy, không biết chúng ta có thể kết bạn được không. Tôi rất thích thầy Văn đấy."
Văn Phồn theo bản năng lùi lại một bước.
"Không cần làm vậy đâu, tôi không có thói quen nhận quà từ người lạ."
"Đâu phải là người xa lạ, tôi là chú của bé Nho, thầy là giáo viên của bé. Chúng ta rất thân thiết mà phải không?" Vóc dáng của Thịnh Đạc rất cao. Gã đi vài bước đến trước mặt cậu, thấp giọng nói: "Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã biết thầy cũng giống tôi phải không?"
Văn Phồn không muốn để ý tới gã, xoay người rời đi.
"Đừng đi." Thịnh Dạc dường như vẫn chưa nhận ra thái độ từ chối của cậu, hạ giọng điệu nịnh nọt.
Trông bề ngoài gã giống như một chú chó con ngây thơ, nhưng bàn tay lại đi quá trớn ôm lấy vai của Văn Phồn.
"Tôi thích thầy Văn lắm. Kể từ hôm chúng ta gặp nhau, ngày nào tôi cũng mơ thấy thầy. Phải làm sao đây?" Gã chớp mắt: "Thầy chưa từng có bạn trai nên chắc là không biết nhiều điều, tôi dạy cho thầy nhé."
"Cộng đồng này... Rất thú vị..."
Thịnh Đạc càng ngày càng tới gần, đã vượt quá khoảng cách xã giao bình thường. Văn Phồn không nhịn được nữa muốn đưa tay đẩy gã ra, nhưng chưa kịp ra tay thì một cơn gió mạnh đã thổi qua.
Một tiếng "rầm", cả khuôn mặt của Thịnh Đạc bị một bàn tay to đè xuống cây đàn.
Một loạt tiếng đàn chói tai vang lên, đồng thời có một giọng nói trầm ấm quen thuộc.
Toả ra cơn giận sắp bùng nổ.
"Mày thử động vào em ấy nữa xem."
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.