Vì sợ bị rơi xuống, Hạ Trĩ theo bản năng ôm lấy vai của Thẩm Thời Kiêu, nhiệt độ cơ thể truyền qua lớp quần áo mỏng manh, tư thế hai người rất thân mật, có một sự ám muội không thể giải thích được. Hô hấp của Hạ Trĩ nhất thời trở nên gấp gáp. Thuận miệng tìm một lý do, cậu ấp a ấp úng: "Lạ, lạ giường..." Cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ, cánh tay của Thẩm Thời Kiêu dùng sức ôm lấy eo cậu, đem cậu kéo lên giường, đợi sau khi cậu nằm vững mới thu tay của bản thân, trở lại nằm lên gối. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chăn bông, cả người Hạ Trĩ lúng túng ngồi dậy, làn da cực kỳ nóng rát "Cám ơn anh, Thẩm tiên sinh." Thẩm Thời Kiêu: "Không cần cám ơn." Sự việc qua đi, khoảng cách giữa hai người dường như gần hơn trước, Hạ Trĩ càng không ngủ được. Sợ quấy rầy Thẩm Thời Kiêu, cậu không dám lộn xộn, chớp chớp mắt đếm tiền ở trong mơ. Mười nghìn tệ, hai mươi nghìn tệ... Ui, thật nhiều tiền... "Ngủ không được?" Trong bóng tối, một âm thanh đột nhiên phát ra, dọa Hạ Trĩ nhảy dựng, cậu khó khăn nói: "Có một chút." Thẩm Thời Kiêu hình như đang lật người, hướng về phía Hạ Trĩ hỏi: "Tôi nghe nói em từng đi du học, ở nước ngoài cũng lạ giường sao?" Hạ Trĩ chớp chớp mắt: "Chắc là vậy đi, tôi cũng không nhớ rõ." Lại là một khoảnh khắc yên tĩnh, sau đó Thẩm Thời Kiêu hỏi tiếp: "Tại sao lại không nhớ rõ?" Hạ Trĩ suy nghĩ một chút: "Lúc ở nước ngoài tôi bị tai nạn xe, sau khi tỉnh lại đã ở trong nước. Ký ức liên quan tới du học, tôi không thể nhớ được, nhưng nhìn nhật kí khi du học của tôi, hẳn là rất tốt đẹp." Thẩm Thời Kiêu nghe xong trầm mặc nửa ngày, không tiếp tục hỏi nữa. Hắn nằm ngửa trở lại: "Ngủ đi." Hạ Trĩ: "Ngủ ngon." Cơn buồn ngủ ập đến, lần này Hạ Trĩ mơ mơ màng màng dần chìm vào giấc ngủ. Hai giờ sáng, Thẩm Thời Kiêu một mình đi tới hầm rượu của nhà họ Thẩm, sau khi mở một bình rượu đỏ, vẫn luôn cầm mặt dây chuyền trên tay. Sáng sớm hôm sau, hai người nói lời tạm biệt mẹ Thẩm. Thẩm Thời Kiêu dường như trầm tĩnh hơn mọi ngày, từ đầu đến cuối đều vùi đầu vào công việc, chỉ có khi Hạ Trĩ chủ động nói chuyện cùng hắn, hắn mới trả lời một cách ngắn gọn. Hạ Trĩ đã thuộc làu làu kịch bản tập mới của , phần diễn của cậu không ít, cũng xem như là một vai chính nhỏ. Từ lúc tập trước của chương trình được phát sóng, có vô số cư dân mạng tìm ra weibo của Hạ Trĩ, nhưng bởi vì trên weibo không có ảnh tự chụp, cư dân mạng cũng không chắc chắn đó là cậu. Các bạn bè làm diễn viên quần chúng ở trường quay cũng nghe được chuyện của Hạ Trĩ, thường trêu chọc rằng cậu xem như cũng là một hiện tượng mạng nhỏ rồi. "Phần diễn ở tập tới của tôi không ít đâu." Hạ Trĩ vui vẻ trong lòng, vội vã chia sẻ với Thẩm Thời Kiêu. Thẩm Thời Kiêu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cậu một cái: "Chúc mừng." Nhận ra được tâm trạng Thẩm Thời Kiêu sa sút, Hạ Trĩ thăm dò hỏi: "Có phải tối hôm qua ngủ không ngon không?" Hic! Tư thế ngủ của cậu không quá tốt, đêm qua chắc cậu sẽ không cướp toàn bộ chăn, làm hại Thẩm Thời Kiêu đổ bệnh đi? Ngược lại tối hôm qua cậu ngủ một giấc vô cùng ấm áp dễ chịu. Toang rồi!! Nhìn đôi mắt chột dạ kia, Thẩm Thời Kiêu bình tĩnh nói: "Không phải." Mùi mộc hương nhàn nhạt tràn ngập khắp xe, đặc biệt yên tĩnh. Thẩm Thời Kiêu bỗng nhiên mở miệng: "Em có nghĩ rằng nếu như yêu một người, sẽ ghi chép về người đó ở trong cuộc sống không?" Hạ Trĩ nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Chắc là sẽ như vậy." Đôi mắt chợt lóe lên một tia đau khổ khó có thể phát hiện, hắn lạnh nhạt nói: "Phải vậy không?" "Có điều, nếu là tôi, tôi hẳn là sẽ không ghi lại ở trong cuộc sống. Bởi vì người đó là người tôi yêu nhất, tôi sẽ lén lút giấu người đó đi, sẽ ghi lại ở một chỗ chỉ có tôi mới xem được." Thần sắc của Thẩm Thời Kiêu vẫn chăm chú và bình tĩnh như cũ, nhưng đôi mắt đã có chút thay đổi, hắn như tự nhủ: "Như vậy à." Bên trong xe, loa Bluetooth phát ra âm nhạc êm dịu, hắn hỏi Hạ Trĩ: "Tại sao lúc quay chương trình lại thừa nhận rằng em đã kết hôn? Nếu trong tương lai em nổi tiếng, điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến em." Hạ Trĩ cong khóe miệng: "Nói trước với những người thích tôi rằng tôi đã kết hôn, có thể tránh làm tổn thương fan lúc công bố tình cảm. Hơn nữa nếu như tôi gạt mọi người, cũng sẽ không tôn trọng anh, sợ anh thấy không thoải mái." "Vậy là do nghĩ cho tôi sao?" Thần thái của Thẩm Thời Kiêu dịu đi không ít, khóe miệng vẽ ra ý cười nhàn nhạt, "Vậy tôi cảm ơn em đã tôn trọng tôi." Hạ Trĩ nháy mắt mấy cái: "Không có chi." Hai ngày sau, đã đến lúc ghi hình . Sáng sớm, Hạ Trĩ phá lệ bò từ ổ chăn ra, tranh thủ ăn sáng với Thẩm Thời Kiêu. "Ngày hôm nay tôi có rất nhiều cảnh, bằng với tất cả cảnh diễn quần chúng trong mấy năm qua của tôi rồi!" Hạ Trĩ gặm một mẩu bánh mì, đồng tử tỏa ra một thần thái chưa thấy bao giờ, "Buổi chiều hôm nay sẽ bắt đầu quay, anh sẽ đến phim trường sao?" Nghĩ rằng công việc của Thẩm Thời Kiêu quá bận rộn, cậu liền vội vàng sửa lại: "Thật ra anh có thể xem trên mạng." Thẩm Thời Kiêu ung dung uống cà phê: "Ngày hôm nay có hội nghị quan trọng, e là không thể đến phim trường, xin lỗi." "Không có việc gì, không có việc gì." Hạ Trĩ cười híp mắt, bản thân vừa rồi quá kích động, rối rắm một lúc, công việc của Thẩm Thời Kiêu gấp như vậy, chắc chắn không có thời gian đến xem biểu diễn trực tiếp. Sau khi đi đến phim trường, Hạ Trĩ bắt đầu trang điểm. Kiểu tóc ngày hôm nay của cậu rất tỉ mỉ, là do đoàn phim cố ý sắp xếp. Bầu không khí giữa các học viên bên trong phòng trang điểm khác hẳn so với trước kia, ánh mắt qua lại đều dừng ở trên người Hạ Trĩ, mang theo vài phần ý vị sâu xa. Cổng vào hệ thống phát sóng trực tiếp đã mở, độ hot của ngày hôm nay cao hơn so với thường ngày, kịch bản được hiển thị trên trang. Không ít cư dân mạng tinh mắt bày tỏ, quả nhiên chương trình này chơi đẹp, phần diễn tập này của "hoa khôi" dĩ nhiên nhiều lên không ít, chỉ đứng sau những người hướng dẫn. Trước khi vị trí máy quay được cố định, Hạ Trĩ ngồi ở bên trong kiệu, nhẹ nhàng vén màn kiệu lên. Bên ngoài là Lương ảnh đế đang bàn luận nội dung vở kịch với đạo diễn, lúc Lương ảnh đế hơi quay người vừa đúng lúc gặp Hạ Trĩ, hướng về phía cậu gật đầu mỉm cười. Hạ Trĩ ngại ngùng cười. Có cơ hội nhất định phải xin chữ ký của Lương ảnh đế. Lúc này, tiếng tranh cãi ầm ĩ của Hạ Minh Hiên vang lên cách đó không xa, không biết là kẻ xui xẻo nào đã chọc vị tổ tông kia. Bắt đầu quay, "hoa khôi" ngồi ở bên trong kiệu vuốt ve sáo dài, đôi mắt mềm mại như nước, dường như mọi ưu sầu đều có thể hóa thành bài hát bên trong ống sáo. "Trĩ Trĩ có phải là quá xinh rồi không!" "Có ai biết weibo của Trĩ Trĩ không? Cần người có lòng hảo tâm trả lời!" "Anh trai nhỏ tốt như vậy, đã có thể có chồng rồi huhu." "Thật ghen tị với chồng của Trĩ Trĩ." Đột nhiên, ống kính rung chuyển mãnh liệt, kiệu buộc phải dừng lại. "Hoa khôi" khẽ nâng tầm mắt, trong lúc hoảng loạn, khuôn mặt mang theo vài phần lo lắng. Xung quanh là tiếng chém giết và giao tranh, một thanh âm xa lạ vang lên ở phía ngoài kiệu. "Người ở bên trong còn không mau đi ra!" "Cái lùm mé hahaha, đây là giọng của Hạ Minh Hiên sao?" "Đây không phải là nhân vật phản diện hả?" "Hoàn toàn gượng gạo y như trước đây, cũng không biết fan của tên họ Hiên đó làm sao mà có dũng cảm đi khoe khoang cái danh thị đế nữa." "Hoa khôi" bước ra khỏi kiệu, nhẹ nhàng dựa vào cửa kiệu: "Không biết công tử tìm ta có chuyện gì?" Hạ Minh Hiên chán ghét nhìn cậu: "Giao sáo ra đây." Giữa chân mày "hoa khôi" nhuốm lên một vệt ý cười: "Công tử nói giỡn, sáo này là đồ vật của ta, làm sao có thể tùy ý giao cho ngươi được?" Giọng nói của Hạ Minh Hiên cứng nhắc: "Thứ mà ta muốn có, chưa từng không chiếm được!" Nói xong, cậu ta phóng qua, túm lấy Hạ Trĩ. Hạ Trĩ đã lăn lộn ở trường quay nhiều năm như vậy, nhất định phải biết những động tác võ thuật nền tảng, lại thêm có căn bản đấu kiếm, tay áo dài tung bay, dáng người tao nhã, trong chốc lát, cậu đã có thể dễ dàng vặn cánh tay của Hạ Minh Hiên. Cây sáo trượt ra khỏi tay, ở trên không trung vẽ ra một đường cong, đầu gối phải của "hoa khôi" khẽ chạm một cái, Hạ Minh Hiên lập tức ngã nhào xuống đất, vô cùng thảm hại và xấu hổ (1). (1) QT là ngã chó nhai bùn: miêu tả cảnh người ta ngã xuống rất thảm hạ, xấu hổ. Thể hiện sự chế giễu ác ý "Hạ thị đế ngày hôm nay diễn phản diện rất thành công!" "Chờ đã, Hạ Minh Hiên không phải đóng vai chính diện hả? Sao vừa rồi diễn giống nhân vật phản diện vậy?" "Đúng ha, vai anh ta diễn là người tốt." "Xong, phí công khen ngợi rồi." "Trĩ Trĩ diễn tốt lắm nhe." Giữa lúc Hạ Minh Hiên đang chật vật, Lương ảnh đế thủ vai kiếm khách đi ta từ góc tối, ôm lấy ống tay áo của "hoa khôi", mang cậu đi. Hạ Minh Hiên hung hăng nện một quyền xuống đất, sau khi rời khỏi vị trí quay, vẻ mặt âm trầm mắng một câu. Lúc này, Thẩm Thời Kiêu đang họp, ngoài ý muốn lại mất tập trung. Ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, suy tư hồi lâu, hắn bảo trợ lý đặt một bó hoa ở cửa hàng. Ngày hôm nay xem như là lần đầu được diễn chính thức, Hạ Trĩ hẳn là rất chờ mong. Tiếp tục phát sóng trực tiếp, lúc này Hạ Trĩ đang ngồi trên bệ thành, nhỏ giọng nói chuyện với Lương ảnh đế. Mắt ngọc mày ngài, trong trẻo thanh tú. "Hoa khôi" ôm sáo dài, giờ phút này vậy mà không đa tình giống như ở chốn lầu xanh, đôi mắt trong vắt, sáng ngời. Kiếm khách cúi đầu nhìn cậu, thu lại trường kiến bên hông. "Tự nhiên tui muốn chèo thuyền CP này quá trời ơi, sao giờ?" "Ôm ảnh đế nhà chúng tôi về, chúng tôi không có thời gian hẹn hò." "Tuy rằng Trĩ Trĩ đã có chồng, nhưng tui nghĩ..." Sau đoạn tình tiết này, tên của Hạ Trĩ lặng lẽ bò lên hot search làm một cái đuôi nhỏ, theo sau từ khóa tìm kiếm tên của Lương ảnh đế. Kết thúc buổi quay, theo thường lệ sẽ đến phần phỏng vấn. Bởi vì phân cảnh cuối cùng là ở bệ thành, sau khi Hạ Trĩ và Lương ảnh đế bước xuống, đã cùng nhau nhận phỏng vấn. Độ hot của Lương ảnh đế cũng xếp thứ nhất thứ nhì trong giới giải trí, Hạ Trĩ yên lặng đóng vai một linh vật, trong lúc phỏng vấn cũng không chủ động nói chuyện. Cuối cùng, vẫn là nhờ chị gái làm nhân viên công tác buột miệng hỏi về weibo của cậu, Hạ Trĩ mới trả lời một câu. Công việc lần lượt kết thúc, Lương ảnh đế nói với cậu: "Kỹ năng diễn xuất của cậu không tồi." Hạ Trĩ sờ đầu một cái: "Cảm ơn ngài đã khen ngợi." Nói xong, cậu mò mẫm bên này rồi bên kia, muốn tìm một cây bút, nhân cơ hội này nhờ Lương ảnh đế kí tên. Lúc này, Nhan Văn Thanh đi tới, đề nghị tối nay mọi người cùng nhau ăn liên hoan, tự biết mình là học viên, Hạ Trĩ cũng không tính bản thân vào danh sách thành viên của buổi liên hoan. Đang muốn đi tìm bút ký tên, bỗng nhiên bị Nhan Văn Thanh gọi lại, mời cậu cùng tham gia vào. Vào lúc Hạ Trĩ đang do dự, một chiếc xe quen thuộc lái vào phim trường. Thẩm Thời Kiêu đến? Hạ Trĩ nhe răng, tung tăng đi nghênh đón. Tài xế mở cửa xe, Thẩm Thời Kiêu mới bước chân ra, Hạ Trĩ lập tức ngẩng đầu hỏi: "Có thể cho tôi mượn một cây bút được không?" Tay phải của Thẩm Thời Kiêu để ở phía sau lưng, ôm một bó hoa hồng rất lớn. "Cần bút để làm gì?" Hạ Trĩ chỉ chỉ Lương ảnh đế ở phía sau: "Muốn được anh ấy kí tên cho." Ánh mắt Thẩm Thời Kiêu trở nên nghiêm túc, tìm thấy bút máy giữa túi áo: "Không có."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]