"Mẹ, chắc là mẹ nhớ em gái quá rồi." Mạnh Thực quay người, nắm chặt bàn tay của bà Mạnh, "Cậu ấy là thiếu gia của Hạ gia, không liên quan gì tới em gái cả."
Mạnh Tử Căng nhỏ giọng phụ họa, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho bà Manh, "Bà nội, con hiểu được bà nhớ cô như thế nào, nhưng người này không phải người chúng ta muốn tìm đâu."
Bà Mạnh thở dài một hơi, đẩy cửa xe ra, bước chân tập tễnh tiếp tục đi tới, lại nhìn biển quảng cáo của Hạ Trĩ một hồi lâu, ngữ khí nghẹn ngào: "Các con chưa từng nhìn thấy bộ dáng của con bé, không nhìn ra cũng bình thường. Nhưng con bé là con gái của ta, sao ta lại không nhận ra được chứ?"
Mạnh Tử Trì xuống xe dìu bà, "Bà nội, con vẫn còn ấn tượng, trong album ảnh nhà chúng ta, có một bức ảnh, người trong hình, dung mạo của người trong ảnh rất giống Hạ Trĩ. Có phải là cô không ạ?"
Mạnh Tử Căng nhíu mày: "Anh, nói như vậy có phải quá vội vàng rồi không? Vạn nhất không phải, bà nội sẽ thất vọng bao nhiêu chứ?"
Mạnh Tử Trì liếc mắt nhìn cậu ta, lại nhìn dánh dấp thương tâm của bà Mạnh, nhẹ giọng nói: "Là con suy nghĩ không chu đáo."
Ba người ngàn khuyên vạn khuyên, mới dìu được bà Mạnh lên xe.
Trên xe, vành mắt của bà Mạnh vẫn ửng đỏ, nếp nhăn ở đuôi mắt cũng sâu hơn.
"Sắp xếp lúc nào đó cho ta gặp đứa nhỏ được không? Nó thật sự quá giống tiểu Hân."
Nhắc tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-dai-lao/3542967/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.