Chương trước
Chương sau
Toàn bộ hội trường cơ hồ không hẹn mà cùng bùng nổ tiếng hoan hô cùng tiếng khen ngợi, Mạnh Tử Căng nhìn chằm chằm thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần trên màn hình, máu trong cơ thể như chảy về mắt, trong phút chốc đôi mắt đỏ lên.

Cậu ta cúi đầu nhìn mặt đất, lòng bàn tay siết chặt tay vịn của ghế ngồi bên cạnh, mặt trắng bệch không còn cười nỗi.

Lòng tự tôn và sự kiêu ngạo vừa nãy, vẻn vẹn trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Trên sân khấu, một cột ánh sáng chiếu lên người Hạ Trĩ, đôi mày xinh đẹp của cậu nhướng lên, ánh mắt lưu luyến, phảng phất cả người đều toát lên ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.

Đối mặt với rất nhiều ánh mắt từ nhiều phía, Hạ Trĩ há miệng, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, micro nhấc lên cuối cùng lại thả xuống.

Tất cả ngôn ngữ đều không thể hình dung chuẩn xác tâm tình của cậu ở giờ phút này, cuối cùng hóa thành ý cười hạnh phúc nhẹ nhàng, trong mắt đều là Thẩm Thời Kiêu.

Thẩm Thời Kiêu cầm micro lên, chủ động nắm tay Hạ Trĩ nói tiếp: "Ngành điện ảnh ở trong nước phát triển không dễ, còn cần nhiều máu và nước mắt của tuổi trẻ rót vào. Để hỗ trợ cổ vũ càng nhiều tác phẩm điện ảnh xuất sắc, tôi và vợ tôi đặc biệt quyên tặng 5000 vạn cho Hiệp Hội điện ảnh dùng để ủng hộ và trợ giúp các nhà làm phim trẻ tuổi."

Tiếng vỗ tay của khán giả càng lớn hơn, phía Chủ tịch ban tổ chức liên hoan phim ở dưới sân khấu cũng vỗ tay, kích động cầm micro lên biểu đạt cảm tạ đối với Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ.

Người chủ trì ở bên cạnh trêu ghẹo: "Lời cổ vũ của Thẩm tổng chúng tôi đã nhận được rồi, thế nhưng nhân vật chính vẫn chưa lên tiếng gì hết nha?"

Hạ Trĩ bị trêu cho sốt sắng mà siết chặt tay Thẩm Thời Kiêu, dùng micro nói: "Có thể gặp được Thẩm tiên sinh là một điều vô cùng may mắn, sinh nhật lần này rất ý nghĩa, cảm ơn anh."

Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực, hôn lên tóc của cậu.

Trong tiếng vỗ tay  của khán giả, Mạnh Tử Căng chậm rãi ngẩng đầu, cười nhạo một tiếng.

Giao cổ phần cho cậu ta, không sợ cậu ta chạy à?

Cậu ta thực sự không hiểu, Hạ Trĩ làm sao có mị lực lớn như vậy.

Lễ trao giải hôm nay có thể nói là một bùng nổ lớn, tin tức Thẩm Thời Kiêu tặng quà cho Hạ Trĩ, một lần hành động liền bùng nổ lưu động, hotsearch Weibo cơ hồ đều bị hai người bọn họ chiếm giữ.

# Đại lão tặng quà lại là 30% cổ phần #

# Tình yêu thần tiên của hào môn khiến tôi ghen tỵ #

# Thẩm Thời Kiêu quyên tặng 5000 vạn dùng để ủng hộ ngành điện ảnh #

# Hạ Trĩ đi lên đỉnh cao nhân sinh #

Dưới những chủ đề này, nhóm cư dân mạng thảo luận đến khí thế ngất trời. CP Thời Hạ đang say xưa ăn đường đu CP, người qua đường bát quái ăn dưa, các nền tảng lớn trên internet dồn dập đẩy tin tức này lên.

「Kiến thức quan trọng đây, tôi vừa mới đi điều tra, trên tay Thẩm tổng có tổng cộng 60% cổ phần, vậy mà lại chia cho Trĩ Trĩ một nửa đó!」

「Phổ cập khoa học một chút, nếu như cổ phần tặng cho không có những điều kiện hạn chế khác, giả sử Trĩ Trĩ cùng Thẩm tổng ly hôn, pháp luật quy định, Thẩm tổng không thể lấy lại số cổ phần đã tặng. Nói tóm lại, đây là tình yêu đích thực đó trời.」

「Đừng có nguyền rủa người ta ly hôn chứ, tình cảm của hai người vẫn rất tốt.」

「Mạnh Tử Căng khóc ngất trong nhà vệ sinh, ngày hôm nay là sinh nhật cậu ta, cũng nhận được quà của cha và anh trai, tổng cộng 15%, bất quá bây giờ không ai chú ý hết.」

Chuyện này kích thích thỏa luận của toàn dân trên internet, mà giờ phút này trong màn đêm yên tĩnh, một chiếc màu xe hơi thể thảo màu đen chậm rãi dừng lại dưới tàng cây.

Ánh trăng đêm nay thật đẹp, ánh trăng rải một tầng lọc kính màu bạc ôn nhu lên lớp lá cây dày đặc.

Trần xe từ từ nâng lên, Hạ Trĩ dựa vào vai Thẩm Thời Kiêu.

Phần quà sinh nhật đêm nay quá mức quý trọng, làm cậu có chút bất ngờ, cũng có chút luống cuống.

Quan trọng nhất là, cậu bây giờ rất có tiền!

Tâm tình kích động lấp kín nội tâm, cậu thậm chí không để ý tại sao Thẩm Thời Kiêu lại đậu xe ở chỗ này.

Thời gian hiển thị 11: 58, chỉ còn 2 phút nữa là tới 12 giờ.

Hạ Trĩ mãn nguyện nhìn mặt trăng rồi cười, hỏi: "Anh ơi, anh cho em nhiều cổ phần như vậy, sẽ không có ai ý kiến gì chứ?"

Thẩm Thời Kiêu ôm lấy Hạ Trĩ, gối đầu lên tóc cậu, thấp giọng nói: "Ai dám ý kiến."

Đang nói chuyện, pháo hoa bỗng nhiên tỏa ra đầy trời, trong ngọn lửa cực lớn, một chữ "Trĩ" xuất hiện trên không trung, dần dần dung hòa vào bầu trời đầy sao đêm nay.

Hạ Trĩ ngẩng đầu lên, vui mừng chỉ lên bầu trời: "Cái này là anh sắp xếp hả?"

Thẩm Thời Kiêu: "Ừ, thích chứ?"

"Thích, vô cùng thích!" Hạ Trĩ nở nụ cười, "Cái này cũng là bất ngờ ngày sinh nhật đúng không?"

Thẩm Thời Kiêu: "Ừ, nói như vậy cũng được."

Đêm nay có quá nhiều cảm động, viền mắt của Hạ Trĩ dần dần ẩm ướt.

Cảm giác có bạn trai yêu thương thật là tốt.

Cậu chủ động hôn lên khóe miệng Thẩm Thời Kiêu, cái trán dán vào gò má của hắn, trong mắt đầy ý cười: "Anh ơi, em có một vấn đề muốn hỏi anh nè."

Thẩm Thời Kiêu xoa đầu của cậu: "Hỏi đi."

"Chính là. . ." Hạ Trĩ tới sát bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Nếu như, sau này em và anh ly hôn, cổ phần đều là của em sao?"

Thẩm Thời Kiêu vốn tưởng rằng Hạ Trĩ muốn nói lời tâm tình gì đó, sau khi nghe thấy câu này cười cứng lại, thay vào đó chính là ánh mắt lạnh như băng.

Hạ Trĩ không phát hiện biến hóa của Thẩm Thời Kiêu, vẫn cúi đầu nói: "Nhiều cổ phần như vậy, rất nhiều tiền luôn đấy. . ." Nói xong, cậu ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thời Kiêu, sau đó đột nhiên lui về phía sau một chút.

Thẩm Thời Kiêu cười như không cười xắn cổ tay áo lên: "Muốn ly hôn với anh hả?" 

Hạ Trĩ: "Em không có, em chỉ giả sử thôi mà anh."

Thẩm Thời Kiêu: "Giả sử? Như vậy anh cũng giả sử một cái nhé?"

Hạ Trĩ cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập, kinh sợ mà nói: "Giả sử gì cơ?"

Thẩm Thời Kiêu tháo cà vạt: "Giả sử, chúng ta chơi đùa ở đây, ngày mai có khi nào lên đầu đề hay không."

Hạ Trĩ nuốt nước miếng một cái: "Vậy anh phải mở giảm xóc. . ."

"Em biết nhiều quá ta."

Nửa phút sau, tiếng cầu xin của Hạ Trĩ vang khắp bốn phía, mui xe chậm rãi đóng lại, nhấn chìm tiếng nức nở của Hạ Trĩ.

Hạ Trĩ bám lấy cửa sổ xe khóc ròng ròng: Báo cáo ở đây có bạo lực gia đình!

...

Lúc này, trong phòng khách nhà họ Trạch phủ đầy mây đen thê lương.

Tần Hoàn Như bi thương than thở, trong đôi mắt viết đầy đố kị. 

Bà ta ác độc nguyền rủa: "Ông nhìn đi, đây chính là con trai ngoan của ông đấy!Trèo được lên cành cao rồi thì liền phủi sạch quan hệ với chúng ta! Sớm biết như vậy, lúc trước tai nạn xe cộ đâm nó chết cho rồi!"

Hạ Hoài Sơn lườm bà ta một cái: "Câm miệng!"

Chuỗi tài chính của công ty Hạ gia đã sớm bị cắt đứt, giấc mộng làm phu nhân của Tần Hoàn Như bị phá vỡ, gần đây trở nên điên điên khùng khùng.

Bà ta nói thẳng: "Tôi không nên nương tay với thằng nhãi con này, nên trực tiếp bắt cóc giết con tin ngay lúc còn ở nước ngoài rồi! Nhiều vụ án du học sinh mất tích như vậy, cũng chẳng ai phát hiện được!"

"Bà có ý gì?" Hạ Hoài Sơn nhìn bà ta, ánh mắt hung tàn sắc bén, "Hồi đó bà muốn bắt cóc nó?"

Hiện tại Tần Hoàn Như cũng không có ý định gạt Hạ Hoài Sơn nữa. Dù sao lúc Hạ Trĩ muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, thế mà kéo toàn bộ phương tiện liên lạc với Hạ Hoài Sơn vào danh sách đen, Hạ Hoài Sơn nhất định cũng hận chết Hạ Trĩ.

Bà ta cười lạnh: "Đúng, lúc đó tôi cũng đã mua chuộc được tài xế bắt nó , không nghĩ tới lại đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, nếu không cậu ta đã sớm bị bắt rồi."

Hạ Minh Hiên cũng là lần đầu nghe chuyện này, khiếp sợ đồng thời hỏi: "Cho nên tai nạn xe cộ là bất ngờ? Thế nhưng là mẹ sắp xếp vụ bắt cóc đó?"

Tần Hoàn Như: "Ừ. Sớm biết như thế thì nên giết thằng ranh đó cho rồi."

Sắc mặt của Hạ Hoài Sơn vẫn luôn âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc lâu, ông ta nở nụ cười thân trọng, nhìn chằm chằm Tần Hoàn Như, "Hoàn Như, tôi và bà làm vợ chồng nhiều năm như vậy, cám ơn bà đã cống hiến vì Hạ gia."

Tần Hoàn Như có dự cảm không ổn: "Ông có ý gì?"

"Ha ha." Hạ Hoài Sơn nói với Hạ Minh Hiên, "Minh Hiên, công tác của con đã sớm đã bị ngừng, Lâm Mạch không quan tâm con sao?"

Nhắc tới Lâm Mạch, Hạ Minh Hiên lập tức nổi giận.

"Không có."

Hạ Hoài Sơn dựa vào ghế sa lon, sắc mặt lo âu không còn nữa. Ông ta nhìn chằm chằm Tần Hoàn Như, mỉm cười: "Hoàn Như, bà có muốn sự nghiệp của Minh Hiên được khôi phục khởi sắc hay không? Có muốn Hạ gia xán lạn một lần nữa hay không?"

Tần Hoàn Như do dự nói: "Dĩ nhiên là muốn."

Hạ Hoài Sơn đứng lên, nắm chặt cổ tay của bà ta: "Vậy cũng chỉ có thể oan ức cho bà một chút."

Tần Hoàn Như: "Ông có ý gì hả?"

Hạ Hoài Sơn: "Dựa vào sự cưng chiều của Thẩm Thời Kiêu đối với Hạ Trĩ, nếu như tôi nói chuyện này cho hắn biết, trợ giúp hắn tìm được người năm đó thương tổn Hạ Trĩ, hắn sẽ như thế nào nhỉ? Dù sao tôi cũng không biết chuyện này, tôi cũng chỉ là chủ động nhận tội."

Tần Hoàn Như lập tức nổi điên: "Ông muốn giao tôi ra để lấy thưởng?"

Hạ Hoài Sơn âm hiểm cười: "Đúng là thế."

"Ông có còn là người không hả?" Tần Hoàn Như khóc lóc mắng: "Ông làm sao có thể đối xử với tôi như vậy?"

Hạ Hoài Sơn nhìn Hạ Minh Hiên: "Thẩm Thời Kiêu có thể đưa con trở lại đỉnh cao chỉ bằng một câu nói thôi, con tán thành cách làm của ba chứ?"

Hạ Minh Hiên nhìn vẻ mặt sợ hãi của Tần Hoàn Như, có chút do dự: "Ba, nhưng nếu như vậy, mẹ sẽ ngồi tù."

Hạ Hoài Sơn lạnh lùng nói: "Con sáng suốt lên! Muốn sống tốt hơn hay là sống tệ hại như bây giờ!"

Hạ Minh Hiên há miệng, chán chường mà ngồi ở trên ghế sa lon, không dám nhìn ánh mắt của Tần Hoàn Như.

Một lúc lâu, gã gật đầu.

"Người đâu, nhốt bà ta lại."

...

Hôm nay là sinh nhật của Hạ Trĩ, mẹ Thẩm đặc biệt tổ chức tiệc tại nhà cũ, muốn long trọng chúc mừng, đồng thời mời rất nhiều bạn bè và thân thích.

Bạn bè của Thẩm Thời Kiêu dĩ nhiên cũng nằm trong danh sách được mời, từ sớm đã có mặt ở Thẩm gia, tán gẫu với mẹ Thẩm.

Các thân thích cũng lần lượt đến, cơ bản mọi người đều tập trung vào chuyện tặng cổ phần ngày hôm qua.

Người cô của Thẩm Thời Kiêu nổi nóng: "Thời Kiêu kích động quá rồi, vì sao lại đưa nhiều cổ phần cho Hạ Trĩ như vậy chứ?"

Những thân thích khác phụ họa: "Đúng đúng, nếu như sau này tiểu Hạ có tâm tư khác rồi ly hôn với Thời Kiêu thì sao giờ? Thời Kiêu có thêm điều kiện tặng cho trong đó không? Ví dự như sau ly hôn, cổ phần sẽ được thu hồi?"

Mẹ Thẩm chậm rãi nâng tách trà: "Tình cảm của hai đứa vẫn luôn rất tốt, mọi người không cần lo lắng."

Người cô của Thẩm Thời Kiêu cau mày: "Chị dâu, đây chính giang sơn mà anh của tôi và chị cùng gầy dựng, cũng không thể chắp tay đưa cho người ngoài. Nếu như vợ của Thời Kiêu thì cũng được, nhưng đó lại là nam, lại không thể sinh con đẻ cái cho Thẩm gia, sau đó nếu cầm cổ phần chạy, chúng ta tóm được cậu ta cũng chẳng thể làm gì!"

Phương Đình Vũ và Mạnh Tử Trì liếc mắt nhìn nhau, ăn ý rời khỏi phòng khách, đi ra sân trước.

Chuyện riêng của Thẩm gia, những người bạn như bọn họ ở bên cạnh nghe sẽ rất lúng túng.

Phương Đình Vũ hỏi: "Tử Căng sao lại không tới thế?"

Mạnh Tử Trì trả lời: "Em ấy nói em ấy không khỏe, không tới được."

Trong phòng, tiếng tranh luận vẫn chưa ngừng lại.

Mẹ Thẩm ra hiệu người đừng kích động: "Chuyện cổ phần, Thời Kiêu và tôi đã  thương lượng từ sớm rồi. Tôi đã đồng ý."

Nghe thấy lời này, người cô càng tức giận hơn.

Thân thích Thẩm gia như bọn họ, nhiều lắm cổ phần cũng chỉ có thể được 3%, ít thì chỉ được 1%, người ngoài như Hạ Trĩ, dựa vào cái gì có thể được nhiều như vậy.

Mẹ Thẩm sao lại không biết tâm tư của bọn họ, bình tĩnh mà nói: "Chỉ cần Thời Kiêu vui vẻ là được rồi, chuyện của nó chúng ta không cần quan tâm."

Bên ngoài sân, Thẩm Thời Kiêu nắm tay Hạ Trĩ đi tới, liếc mắt một cái nhìn thấy Phương Đình Vũ và Mạnh Tử Trì.

Không giống với ngày thường, bước đi của Hạ Trĩ không quá bình thường, khập khễnh, cúi đầu bị dắt đi Thẩm Thời Kiêu, như một bé cún chịu phải oan ức. 

Mạnh Tử Trì: "Các cậu tới rồi."

Thẩm Thời Kiêu: "Ừ."

Mạnh Tử Trì tò mò hỏi: "Summer làm sao thế?"

Hạ Trĩ bĩu môi: "Bị bạo lực gia đình đó."

Mạnh Tử Trì và Phương Đình Vũ nở nụ cười: "Thời Kiêu cưng cậu như vậy, sao bạo lực gia đình được chứ? Cậu biết đùa quá à."

Hạ Trĩ nghẹn lời không biết nói gì.

Nhìn đi! Tất cả mọi người đều không tin!

Tối hôm qua c ậu thật sự bị Thẩm Thời Kiêu bạo lực gia đình đó nha.

Chẳng qua là bị đánh bằng roi.

Một cái roi vừa thô lại vừa cứng.   [Roi gì lạ vậy hai anh :

Phương Đình Vũ trêu chọc: "Cậu thật sự là một tên đệ khống."

Mạnh Tử Trì thừa nhận: "Quả thực là tôi khá thích chăm sóc người khác, nếu như lại có em gái hay em trai nữa thì tốt biết mấy."

Phương Đình Vũ: "Loại người như cậu, rải yêu thương ấm áp lung tung quá đấy." Anh ta chợt nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, bà nội cậu có phải sắp từ nước ngoài về không?"

Mạnh Tử Trì: "Ừ, ba đã đi đón bà rồi. Khoảng chừng ngày mai máy bay sẽ tới."

Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ xuất hiện, sảnh lơn Thẩm gia bỗng nhiên náo nhiệt hơn nhiều. Thân thích vừa nãy còn biểu đạt sự bất mãn giờ phút này cũng thân thiện mà vây quanh bên người Hạ Trĩ, hỏi han ân cần, còn tặng quà sinh nhật cho cậu.

Hạ Trĩ khéo léo kéo cánh tay mẹ Thẩm, lén lút cùng cáo trạng với bà: "Mẹ ơi, hôm qua Kiêu Kiêu bắt nạt con. . ."

Vùng giữa chân mày của mẹ Thẩm đầy dịu dàng, sau khi nghe Hạ Trĩ nói xong, giả vờ nghiêm khắc: "Được quá nhỉ, lát nữa mẹ giúp con dạy dỗ nó."

Lúc ăn cơm, người hầu chậm rãi đẩy tới một chiếc bánh sinh nhật to đùng, mẹ Thẩm lấy ra mũ sinh nhật đã chuẩn bị trước đội cho Hạ Trĩ.

Quà của thân thích đều đặt hai bên trên chiếc bàn, chất thành hai ngọn núi nhỏ.

Dưới ánh sáng của cây nến, Hạ Trĩ chắp hai tay trước ngực, cẩn thận từng li từng tí một ước nguyện trước chiếc bánh.

Những người khác lẳng lặng nhìn, vốn tưởng rằng Hạ Trĩ sẽ xong ngay thôi, nhưng Hạ Trĩ lải nhải nửa ngày cũng chưa mở mắt.

Mẹ Thẩm nở nụ cười: "Trĩ Trĩ ước bao nhiêu điều rồi?"

Thẩm Thời Kiêu cưng chiều mà nhìn cậu: "Đoán chừng phải có hơn mười điều đó."

Rốt cục, ước nguyện xong vọng Hạ Trĩ nhẹ nhàng thổi cây nến, cùng Thẩm Thời Kiêu cùng cắt ra bánh ngọt.

Thẩm Thời Kiêu ôm eo cậu, nỉ non bên tai cậu hỏi: "Tham quá nha? Em ước bao nhiêu điều rồi?"

Hạ Trĩ nói: "12 cái. Bốn năm qua em không tổ chức sinh nhật, giờ bù vô thôi mà, sao có thể tính là tham ha?"

Nghe được câu này, trái Thẩm Thời Kiêu bỗng nhiên nhói lên một cái. Hắn nhẹ giọng nói: "Sau này, năm nào anh và mẹ cũng sẽ ăn sinh nhật cùng em."

Hạ Trĩ nhếch mày: "Được ~" Cuối cùng, cậu lén lút nói với Thẩm Thời Kiêu: "Với lại mấy điều em ước, hơn một nửa đều có liên quan tới anh đó."

Thẩm Thời Kiêu dán vào bên tai cậu, hỏi: "Nguyện vọng gì?"

Hạ Trĩ cười hì hì nói: "Hi vọng, chuyện kia của anh, sau này có thể khá hơn một chút."

Thẩm Thời Kiêu nghe xong, bàn tay che ở bên hông Hạ Trĩ nháy mắt dùng sức, lộ ra ý cười khó hiểu, "Cám ơn em."

Hạ Trĩ dỗ dành: "Đừng khách sáo."

Tuy rằng người khác không nghe thấy lời của hai người, nhưng hành động thân mật thì ở ngay trước mắt.

Rất nhiều thân thích và bạn bè đều hâm mộ tình cảm ngọt ngào của hai người, xem ra tương tác ở show truyền hình đều là cảm xúc thật.

Bức ảnh Hạ Trĩ thổi nến được đăng lên Weibo, những người hâm mộ cùng nhau gửi lời chúc mừng, nơi nơi ghẹn tỵ ước ao.

「Ùi ui mọi người có phát hiện không, mũ sinh nhật của bé Trĩ Trĩ nạm rất nhiều kim cương á?」

「Người chiến thắng nhân sinh, được cưng chiều thành hoàng tử nhỏ.」

「Bé cưng Trĩ Trĩ sinh nhật vui vẻ nha!」

「Hai ngọn núi quà luôn kìa! Tui cũng muốn!」

Buổi tối, mọi người ngồi xe hơi rời nhà học Thẩm, một vài thân thích không rời đi thì ngủ lại Thẩm gia, tán gẫu với mẹ Thẩm ở phòng khách.

Hạ Trĩ tắm xong, bắt đầu mở quà ở trong phòng.

Wow wow, đồng hồ kim cương nè!

Úi, mô hình quý giá nè!

Cậu rất thích!

Tuy rằng bây giờ cậu cũng coi như là xuất thân ngàn triệu, nhưng mà yêu tiền thì không bỏ được.

Ví dụ như hiện tại, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Mở quà được một nửa, Hạ Trĩ muốn xuống lấy một ít trái cây, lúc đi tới cầu thang, bỗng nhiên lúc ẩn lúc hiện nghe thấy âm thanh mấy người thân thích nói chuyện.

Người cô vẫn rất kiên quyết: "Cho nên, rốt cuộc số cổ phần Thẩm Thời Kiêu tặng cho Hạ Trĩ có điều kiện kèm theo hay không?"

Mẹ Thẩm: "Không có."

Người cô thở dài: "Thời Kiêu sao lại sơ sẩy như vậy chứ!"

Mẹ Thẩm: "Ta cũng đâu có lo lắng, cô lo lắng cái gì. Trái lại nếu tương lai Thời Kiêu không có con cái, cổ phần của nó muốn xử lý như nào thì xử lý như thế."

Người cô nghẹn lời: "Tôi còn không phải là. . . Thà chia cổ phần cho người trong nhà như chúng tôi còn tốt hơn chia cho người ngoài."

Mẹ Thẩm cười khẽ: "Hạ Trĩ bây giờ chính là người nhà của chúng ta, xin cô chú ý dùng từ."

Người cô: "Nhưng cậu ta cũng đâu thể sinh con. . ."

Lần này mẹ Thẩm nổi giận thật rồi, đứng lên lạnh lùng nói: "Từ nay về sau không cần nói chuyện này với tôi nữa, tôi chán nghe cũng phiền nghe! Tâm tư của cô tôi còn lạ gì nữa! Ngày hôm nay tôi nói rõ ràng cho cô một lần, coi như Thời Kiêu cùng Hạ Trĩ không có con cái, cổ phần cũng sẽ không chia cho con cái của những thân thích khác!"

Vẻ mặt của người cô trong nháy mắt trở nên khó chịu.

Thấy mẹ Thẩm đang đi tới chỗ cầu thang, Hạ Trĩ lập tức lặng lẽ lui lại, trở về phòng.

Cậu kỳ thực có thể tưởng tượng được, Thẩm Thời Kiêu tặng cho cậu nhiều cổ phần như vậy, nhất định chịu rất nhiều áp lực.

Người cô lo lắng cũng không sai.

Vạn nhất cậu chạy trốn, Thẩm Thời Kiêu nhất định không thể lấy lại cổ phần.

Nghĩ như vậy, Thẩm Thời Kiêu thật sự là quá yêu mình rồi.

Há há há, quá vui vẻ.

Nhẹ nhàng vuốt ve bụng, mắt nhìn chiếc gối.

Lúc Thẩm Thời Kiêu tắm xong đi ra, lông mày không tự chủ được nhíu một chút.

Trên giường, Hạ Trĩ ưỡn cái bụng to lớn, như có như không vuốt ve. Tầm mắt phát hiện thân ảnh của Thẩm Thời Kiêu, cậu gọi: "Kiêu Kiêu, trong bụng em mang cốt nhục của anh đó."

Thẩm Thời Kiêu bị cậu học cười, suy tư hỏi: "Mấy tháng?"

Hạ Trĩ đếm ngón tay: "Hơn năm tháng rồi."

Đôi mắt của Thẩm Thời Kiêu nhất thời nheo lại: "Năm tháng? Năm tháng trước chúng ta còn chưa ngủ chung nhỉ?"

Trong nháy mắt Hạ Trĩ thẳng lưng: "Vậy, vậy thì ba tháng."

Thẩm Thời Kiêu dù bận vẫn ung dung nhìn cậu: "Ba tháng trước, chúng ta còn chưa có. . ."

Hạ Trĩ đỏ mặt, ấp úng: "Vậy thì. . . một tháng?"

Thẩm Thời Kiêu lau khô tóc tai, hai tay chầm chậm chống bên người cậu, "Một tháng mà lớn như vậy?"

Hạ Trĩ cười khanh khách: "Bởi vì anh lợi hại mà."

Thẩm Thời Kiêu ung dung thong thả cởi áo ngủ của cậu, vứt cái gối đi, "Thừa nhận anh lợi hại là được rồi."

...

Một buổi sáng sớm, Thẩm Thời Kiêu nhận được tin nhắn của Hạ Hoài Sơn, nói có chuyện quan trọng muốn thảo luận với hắn, có liên quan tới thủ phạm của vụ án tai nạn xe nhiều năm trước.

Thẩm Thời Kiêu ôm Hạ Trĩ ra khỏi chăn, mặc quần áo cho cậu, đưa cậu về nhà của hai người.

Trong công ty Thẩm thị, Hạ Hoài Sơn ngồi trên ghế sa lon, nói chuyện Tần Hoàn Như muốn hại Hạ Trĩ cho Thẩm Thời Kiêu, cũng nói: "Chỗ tôi có ghi âm thừa nhận của bà ta , bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cho cậu."

Thẩm Thời Kiêutừ trên cao nhìn xuống ông ta: "Vì sao đột nhiên ông nói chuyện này với tôi?"

Hạ Hoài Sơn tỏ vẻ hối hận, "Bởi vì tôi muốn cho cậu biết, tai nạn xe năm đó của Hạ Trĩ cũng không phải ngẫu nhiên, mà là mưu đồ bắt cóc từ lâu. Nếu như không phải Tần Hoàn Như làm bậy, Hạ Trĩ cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ. Khi tôi biết được chuyện này, vô cùng hối hận, lương tâm khiển trách bảo tôi phải nói cho cậu biết,trả lại công đạo cho Hạ Trĩ."

Thẩm Thời Kiêu: "Tần Hoàn Như đâu?."

Hạ Hoài Sơn: "Bị trói trên xe."

Thẩm Thời Kiêu bỗng nhiên nở nụ cười, tiếp tục hỏi: "Khi ấy ông ly hôn với mẹ Hạ Trĩ, không phải là vì tiểu tam này sao? Bây giờ ông lại có thể sẵn sàng trói người tới nhận tội với tôi à?"

Hạ Hoài Sơn giả vờ thống khổ: "Nói sao thì Trĩ Trĩ cũng là cốt nhục của tôi. Sau khi tôi biết chuyện Tần Hoàn Như từng muốn hại thằng bé, làm sao có thể chung sống với bà ta được nữa?"

Thẩm Thời Kiêu ngắm nghía bút máy trong tay, con ngươi đen láy lẳng lặng quan sát Hạ Hoài Sơn, nhìn ông ta diễn kịch.

Một lát sau, hắn nói: "Giao bà ta cho tôi."

Hạ Hoài Sơn vội vàng gật đầu, bàn tay sờ sờ đầu gối, quần tây bị mồ hôi thấm ướt.

"Vậy. . . Tôi có thể cầu xin cậu một chuyện được không?"

Thẩm Thời Kiêu hờ hững mở mắt: "Nói đi."

Hạ Hoài Sơn cười làm lành: "Gần đây tài chính của công ty chúng tôi xảy ra vấn đề, cậu có thể giúp một chút được không?"

Thẩm Thời Kiêu dễ nói chuyện đến bất ngờ: "Được thôi."

Hạ Hoài Sơn đi rồi, Tần Hoàn Như bị người của Hạ gia mang tới. Nhìn dáng dấp cá chết lưới rách của Tần Hoàn Như, Thẩm Thời Kiêu cũng không vội hỏi bà ta chuyện tai nạn xe, mà là bảo trợ lý dẫn bà ta đi, thu xếp gọn gàng, không được để ai nhìn thấy.

Tình huống trước mắt, Tần Hoàn Như không hẳn sẽ nói thật lòng.

Trước tiên làm hao mòn ý chí của bà ta, mới thuận lợi xuống tay được.

Cùng lúc đó, bà nội Mạnh vừa xuống máy bay, bị Mạnh Tử Khâm nhào vào trong lòng. Cánh tay gầy khỏe nhẹ vỗ về lưng của Mạnh Tử Căng, bà thân thiết hỏi: "Làm sao vậy cục cưng? Ai bắt nạt con?"

Mạnh Tử Căng lắc đầu: "Không ai bắt nạt con, con nhớ bà mà thôi."

Bà Mạnh kéo cậu ta lên xe: "Bà nội không đi nữa đâu. Con người cuối cùng cũng phải lá rụng về cội, cho dù chết, cũng phải chết ở quê hương, không thì sợ sau khi chết không thể tìm được ông nội con mất."

Mạnh Thực bất đắc dĩ: "Mẹ, đừng mói mấy lời xui xẻo như vậy chứ."

Bà Mạnh thở dài, được dìu lên xe.

Mạnh Tử Căng dựa sát bả vai bà, nhỏ giọng nói: "Bất quá , điều kiện chữa bệnh ở đây không thể bằng ở nước ngoài, chờ con rảnh rỗi, con cùng bà trở lại bồi dưỡng sức khỏe."

Bà Mạnh vỗ vỗ tay hắn: "Tử Căng thật hiếu thảo."

Mạnh Tử Trì ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu lại nói với bà Mạnh: "Trình độ chữa bệnh ở này cũng rất tốt, chúng ta không cần trở về đó, con cũng có thể chăm sóc bà."

Vùng giữa chân mày của Mạnh Tử Căng chợt lóe một tia bất mãn khó phát giác, sau đó khéo léo bốp vai cho bà Mạnh.

Ước chừng một tiếng trôi qua, xe chạy tới khu vực phồn hoa nhất nội thành, Mạnh Tử Trì chỉ vào biển quảng cáo to nhất ở phía bên phải, nói với bà Mạnh: "Bà nội, đây là người phát ngôn cho sản phẩm chăn gia gối nệm của Mạnh thị chúng ta, con chọn đó."

Nội tâm của Mạnh Tử Căng chấn động, đột nhiên nhìn bên ngoài cửa sổ.

Bộ ảnh quảng cáo này của Hạ Trĩ chụp theo phong cách ôn nhu yên tĩnh, khí chất sạch sẽ thoải mái.

Từ sau khi quảng cáo được tung ra, lượng chăn ga gối nệm mà Mạnh thị bán ra tăng lên rất nhiều, thậm chí tăng gấp mấy lần sao với năm trước.

Mắt của bà Mạnh không được tốt, nhưng Mạnh Tử Trì giới thiệu như vậy, khá có hứng thú mà cầm lấy kính lão, chuẩn bị đeo lên.

Nội tâm của Mạnh Tử Căng loạn thành một đoàn, vội vàng đưa tay ngăn cản nói: "Bà nội, lúc trước bà gọi điện thoại cho con, không phải luôn nói đeo kính sẽ đau đầu sao? Không cần đeo đâu."

Bà Mạnh hòa ái cười: "Không sao, gặp dịp thì đeo, không sao mà." Nói xong, bà đeo kính lên, tò mò nhìn bên ngoài.

Cơ hồ trong nháy mắt, con ngươi của bà đột nhiên rụt lại, nụ cười trên khóe miệng cứng lại.

Mạnh Tử Trì và Mạnh Thực không rõ vì sao, liền vội vàng hỏi: "Mẹ/bà làm sao vậy?"

"Dừng xe." Bà Mạnh tháo  kính mắt xuống, dùng sức xoa xoa khóe mắt, lần thứ hai đeo kính lên, không thể tin lại nhìn bên ngoài.

Nhìn một lát, hốc mắt của bà hơi ửng hồng, da dẻ nhăn nheo cũng run rẩy theo.

"Đứa nhỏ này, thật giống cô của các con."

-----------------

Tưởng hiếu thảo thế nào :)) Chưa xong đâu đợi đi

Thấy tôi năng suất không ạ :>

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.