Chương trước
Chương sau
Trên khinh khí cầu, Hạ Trĩ tựa vào vai Thẩm Thời Kiêu, ngước đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn đối phương, ra hiệu đối phương có thể bắt đầu rồi.

Thẩm Thời Kiêu di chuyển ống kính điện thoại, chậm rãi nâng bàn tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của Hạ Trĩ, sau đó cúi đầu hướng về đôi môi của Hạ Trĩ.

Khoảnh khắc thân mật chạm vào kia, cả người Hạ Trĩ giống như có dòng điện chạy qua, tê dại, vô lực dựa vào trong ngực Thẩm Thời Kiêu, bên người vờn quanh hương chanh nhàn nhạt.

Hạ Trĩ thực thích ngửi mùi hương này, cậu cảm thấy rất phù hợp với khí chất của Thẩm Thời Kiêu, trong trẻo lạnh lùng nhưng lại không mất đi sự dịu dàng.

Nhất thời bị tâm trêu đùa quấy phá, ngón tay của cậu ở trên lưng Thẩm Thời Kiêu, chậm rãi di chuyển.

Thẩm Thời Kiêu thu mắt lại, từ từ làm sâu thêm nụ hôn này.

Nội dung đạn mạc đã sớm hoàn toàn bao trùm màn hình, nhóm fan kêu rên đầy trời, ngọt ngào lăn lộn trong ổ chăn.

Sau khi kết thúc, Hạ Trĩ cũng không nóng lòng rời đi, mà vẫn ghé vào trong ngực Thẩm Thời Kiêu, mở rộng hai tay ôm hắn.

Hu hu, bé đáng yêu của anh muốn cầu hòa với anh đó!

Chủ động để tâm tới cậu đi mà!

Trong mắt Thẩm Thời Kiêu cất giấu ý cười, như cũ mím môi, duy trì bộ dáng thanh tịnh lãnh đạm, cho đến khi Hạ Trĩ ngước đôi mắt ẩm ướt lên nhìn hắn, mạt ôn nhu kia mới hoàn toàn tan ra, dần dần lan tràn.

"Có đói bụng không?" Hắn chủ động xoa xoa tóc Hạ Trĩ nói.

Hạ Trĩ giống như con mèo nhỏ dùng sức ủng vào bàn tay Thẩm Thời Kiêu: "Có một chút."

Thẩm Thời Kiêu: "Chúng ta chuẩn bị đi xuống, sau đó đi ăn cơm nhé?"

Hạ Trĩ: "Được ~"

Khinh khí cầu chầm chậm đáp xuống, hai người nhân viên công tác vừa nãy chạy chậm đi tới giúp đỡ.

"Nhìn biểu cảm của Hạ Trĩ, hẳn là đã hoàn thành nhiệm vụ. Đúng rồi, lúc nãy cậu nói được một số tiền lớn, cụ thể là bao nhiêu?"

"Nghe nói cho tài chính của tổ chương trình thêm 3 triệu, trạm tiếp theo có thể đi tới chỗ tốt hơn."

Hai nhân viên công tác cùng lúc thở dài: Có tiền thật sự có thể muốn làm gì làm mà.

Thành công hoàn thành nhiệm vụ, tinh thần Hạ Trĩ thoải mái dễ chịu, cùng Thẩm Thời Kiêu đi đến nhà hàng đặc sản nổi tiếng ở địa phương ăn uống vui chơi, mãi cho đến khuya mới kết thúc.

Khi trở về, vừa khéo gặp được mấy khách mời khác, Hạ Trĩ cười xấu xa hỏi: "Mọi người có hoàn thành nhiệm vụ không? Tháp rơi tự do rất đáng sợ nhỉ?"

Vẻ mặt của những khách mời khác nghi hoặc, Hứa Vân hỏi: "Nhiệm vụ gì cơ? Tháp rơi tự do gì đấy?"

Trâu Thành: "Chúng tôi đâu có nhận được nhiệm vụ tháp rơi tự do đâu?"

Hạ Trĩ buồn bực, lẽ nào nhiệm vụ này còn biết chọn người?

Thẩm Thời Kiêu ở một bên giải thích: "Hẳn là nhiệm vụ đặc biệt, chỉ chúng ta có."

Hạ Trĩ nghe xong gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì. Cậu tò mò hỏi: "Em. . .Không nói với anh là em có nhiệm vụ, tại sao anh không phải trước tiên tò mò nhiệm vụ gì, ngược lại còn giải thích ý nghĩa của nhiệm vụ này?"

Thẩm Thời Kiêu thản nhiên đáp lại: "Bởi vì tập trước khách mời nam bọn anh cũng nhận được nhiệm vụ bí mật, anh đoán chắc không khác lần này lắm, cho nên mới không hỏi."

Hạ Trĩ "à" một tiếng, dắt tay Thẩm Thời Kiêu chuẩn bị rời đi, ai ngờ Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng rút về, làm cậu hụt hẫng.

Thẩm Thời Kiêu dường như không quá vui vẻ, hỏi: "Vừa rồi em là đang nghi ngờ anh sao? Hoặc là cảm thấy anh có vấn đề?"

Hạ Trĩ khóc không ra nước mắt, vội giải thích: "Không có! . . .Em chỉ tò mò thôi mà."

Thẩm Thời Kiêu không bộc lộ nhiều biểu cảm, chỉ khẽ gật đầu.

Hạ Trĩ: "Xong đời! Lại nữa hả!"

Cậu nắm tay Thẩm Thời Kiêu, lay lay hai cái: "Đi thôi, chúng ta trở về phòng chơi."

Thẩm Thời Kiêu ngẩng đầu: "Chơi cái gì?"

Mông Hạ Trĩ căng thẳng, cảm thấy được việc lớn không ổn.

Đêm đó, Hạ Trĩ ôm chăn hu hu nức nở.

Chỉ cần không phải mông bị chơi, chỗ nào cũng được hu hu.

Thoáng chốc, trạm ghi hình ở Anh kết thúc, nhóm khách mời theo máy bay của tổ chương trình quay về. Về tới nước, nhóm khách mời nói tạm biệt nhau, Hạ Trĩ vẫy tay với từng người, ngoại trừ Lâm Toàn Khuynh.

Từ lần trước biết được sự thật từ chỗ Thẩm Thời Kiêu, tinh thần của Lâm Toàn Khuynh sa sút một khoảng thời gian. Lúc ghi hình chương trình ngoại trừ đơn giản giới thiệu thương hiệu của mình, cũng không sôi nổi nữa.

Bởi vì khi gã trái lo phải nghĩ, gọi một cuộc điện thoại cho Phương Đình Vũ hỏi chuyện năm đó, khi hỏi có thể cùng nhau ăn một bữa cơm hay không, Phương Đình Vũ đã không còn nhận ra gã nữa.

Đơn giản nghỉ ngơi vài ngày, Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu lại bắt đầu bận rộn.

Thẩm Thời Kiêu bên này, sắp đến hội nghị tổng kết hàng quý, mỗi đêm đều tăng ca, không thể về nhà.

Hạ Trĩ ngoại trừ chuyện vào đoàn 《 Thí yêu lục 》, còn lần lượt nhận mấy đại ngôn, giá trị thương mại chậm rãi tăng lên.

Tuy Thẩm Thời Kiêu bận, nhưng tai nạn xe năm đó của Hạ Trĩ vẫn luôn theo dõi, bất quá gần đây hắn nhận được một tin tức không tốt lắm.

Tài xế gặp chuyện không may quả thật có quan hệ với Tần Hoàn Như, hai người bọn họ vẫn thông qua vợ của tài xế tiến hành thỏa thuận gì đó. Trải qua gay go trắc trở, nội dung thỏa thuận năm đó đã bị lão Phương điều tra ra, nhưng làm hắn khiếp sợ chính là, bọn Tần Hoàn Như chỉ muốn bắt cóc Hạ Trĩ, kéo dài thời gian cậu về nước, hơn nữa quấy rối tinh thần của mẹ Hạ Trĩ, cũng không có ý đẩy cậu vào chỗ chết.

Thẩm Thời Kiêu nghe xong, nhất thời mất đi manh mối.

Vậy tai nạn xe đó, thật sự là ngoài ý muốn?

Nhưng trực giác nói cho hắn, chuyện này không đơn giản như vậy.

Chẳng mấy chốc, ngày chính thức vào đoàn 《 Thí yêu lục 》 đã tới. Lần này rất kỳ quái, diễn viên chủ yếu tham diễn ngoại trừ Ngô Hạo Văn, những người khác đều đã vào chỗ.

Mắt thấy đã sắp tới nghi thức khởi động máy, vẫn không thấy bóng dáng của Ngô Hạo Văn, Hạ Trĩ lặng lẽ hỏi đạo diễn sao lại thế này.

Đạo diễn nói với cậu, bởi vì mấy ngày hôm trước Ngô Hạo Văn xảy ra chuyện.

Gần đây bận ghi hình chương trình, Hạ Trĩ quả thật rất ít lên mạng, đăng nhập Weibo tìm một lúc mới biết được, Ngô Hạo Văn bị tố chân đạp ba thuyền, còn có scandal động trời là bạo hành bạn gái.

Hiện tại cả giới giải trí, không ai dám dùng gã.

Hơn nữa tin tức bên trong nói, gã bị phong sát.

Bất quá, Ngô Hạo Văn dốc sức nhiều năm, như thế nào đột nhiên bị tuôn ra scandal chứ?

Lương Hân rất tò mò chuyện này, hóng hớt nói: "Nghe nói là đắc tội với ông lớn nào đó, gia sản cũng vụt tầm tay rồi."

Hạ Trĩ kinh ngạc, đồng thời cảm thán sức mạnh của tư bản quả thật quá mạnh mẽ.

Ê từ từ?

Bỗng nhiên cậu nghĩ tới cái gì đó, vội gửi cho Thẩm Thời Kiêu một tin nhắn.

Bảo bối của Kiêu Kiêu: Ca ca, đoàn phim của em thay đổi nam hai rồi.

Thẩm Thời Kiêu: Anh biết rồi. Hẳn là sẽ có diễn viên mới tham gia.

Bảo bối của Kiêu Kiêu: Có thể tiết lộ một chút là ai không?

Thẩm Thời Kiêu: Là em trai của bạn anh, tốt nghiệp khoa biểu diễn đại học A của Pháp, nghe nói diễn xuất khá tốt. Lúc trước khi anh tìm em ở Pháp, cậu ấy với anh trai cậu ấy, giúp anh không ít.

Bảo bối của Kiêu Kiêu: Cho nên? Ông lớn Ngô Hạo Văn đắc tội chính là anh hả?

Thẩm Thời Kiêu: Gã không đắc tội anh. Bất quá gã đắc tội với Trĩ Trĩ của chúng ta, so với đắc tội anh còn nghiêm trọng hơn.

Hạ Trĩ run lên một cái.

Lão gia hỏa này thực buồn nôn!

Tán gẫu với Thẩm Thời Kiêu một hồi, tinh thần của Hạ Trĩ rất thoải mái, sau đó cùng các diễn viên khác tổ chức tiệc khai máy.

Nhưng cho đến khi chuẩn bị quay, diễn viên đóng vai nam hai mới thong dong đến muộn.

Nhìn đạo diễn tự mình đi qua đón y, các diễn viên khác nhỏ giọng nói thầm, suy đoán lai lịch người này không hề nhỏ.

Một lát sau, Đoạn đạo mang theo một thanh niên xinh đẹp thanh tú đi tới, ông giới thiệu: "Đây là Tử Căng, về sau chính là người đóng vai nam hai Tạ Tân."

Mấy diễn viên khác thực kinh ngạc, dù sao người trước mặt này thoạt nhìn là một gương mặt mới, thế mà có thể nhảy dù vào vai nam hai?

Bất quá trong đoàn phim đều là người tinh khôn, vẫn như cũ nhiệt tình đón chào.

Tiểu Bàn nói thầm bên tai Hạ Trĩ: "Trĩ Trĩ, cậu có cảm thấy rằng, vẻ ngoài của cậu ta có điểm giống cậu?"

Hạ Trĩ nhìn kỹ tướng mạo của Mạnh Tử Căng, lắc đầu: "Không cảm thấy được, không thể nào giống đâu."

Bất quá sau khi Tiểu Bàn nhắc tới, cậu quả thật cảm thấy khuôn mặt của hai người có chút tương tự. Khi cậu đang quan sát Mạnh Tử Căng, không ngờ tới đối phương bỗng nhiên nhìn qua, cũng mỉm cười với cậu.

Xấu hổ chợt lóe qua, Hạ Trĩ vội cười cười, hận không thể che mặt lại.

Cảnh đầu tiên chủ yếu là nam nữ chính Hạ Trĩ và Lương Hân, mấy diễn viên khác ở một bên vây xem.

Lâm Yên nhìn Mạnh Tử Căng ngồi bên cạnh mình, nhiệt tình hỏi: "Tiểu Mạnh à, cậu mới tốt nghiệp thôi hả?"

Bộ dáng của Mạnh Tử Căng thanh tú, khi cười rộ lên làm lộ hai chiếc răng nanh, khí chất rất thoải mái. Y trả lời: "Đúng vậy, năm nay mới vừa tốt nghiệp."

Lâm Yên: "Về sau xin được chỉ bảo nhiều hơn, hai chúng ta có rất nhiều cảnh đối diễn đấy."

Mạnh Tử Căng: "Không thành vấn đề."

Một buổi quay phim kết thúc, phim trường chuẩn bị kết thúc công việc đi ăn cơm. Lúc này, Đoạn đạo tập trung mọi người lại cùng một chỗ, nói ngày đầu tiên Mạnh Tử Căng vào đoàn, chuẩn bị bánh ngọt trà sữa cùng bữa tối cho toàn bộ đoàn phim.

Bình thường chi phí bữa tối của cả đoàn phim thường ở mức 2 - 3 vạn, Mạnh Tử Căng lại chuẩn bị bữa tối của nhà hàng nổi tiếng, giá cả ước chừng phải hơn gấp mấy lần.

Lần này toàn bộ người của đoàn phim rất cảm ơn y.

Tiểu Bàn nói: "EQ của Mạnh Tử Căng rất cao."

Lúc ăn cơm, Hạ Trĩ nghe người khác thảo luận về gia thế của Mạnh Tử Căng, nói y là con trai độc nhất của trùm bất động sản có tiếng ở Thượng Hải.

Lâm Yên tò mò hỏi: "Công tử nhà giàu thế mà được vào giới giải trí hả?"

Lương Hân hiểu sự đời: "Loại người vô cùng có tiền như bọn họ, cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi cảm giác được vạn người theo đuổi sùng bái. Khi trống rỗng, vào giới giải trí cũng là chuyện thường."

Hạ Trĩ có nghe về Mạnh gia, tài lực hùng hậu đến mức có thể ngang hàng với Thẩm gia.

Ăn cơm tối xong, Mạnh Tử Căng đưa ra lời mời với mọi người, cùng đi tới câu lạc bộ tư nhân gần đây giải trí.

Ngày đầu tiên khởi động máy, giao tình rất bình thường, Hạ Trĩ không có khúc mắc gì, theo đạo diễn với vài diễn viên chính cùng đi tới đó.

Câu lạc bộ này theo chế độ hội viên, tất cả hạng mục giải trí bên trong và cơm đều miễn phí.

Nói ngắn gọn, chỉ cần cầm thẻ hội viên tới, liền có thể hưởng thụ đãi ngộ của khách quý, chơi bao lâu cũng được.

Bất quá ngưỡng thẻ hội viên rất cao, không giàu thì cũng phải có địa vị.

Rất nhanh, vài nhân viên vội vàng chạy tới nghênh đón, dẫn người của đoàn phim từ sân trực tiếp đi vào một sân chơi riêng.

"Nơi này không cần xếp hàng, không có người ngoài, rất thích hợp với chúng ta."

Mạnh Tử Căng khi cười lên rất sạch sẽ, thuộc kiểu người khiến người ta yêu thích.

Lương Hân hỏi: "Anh là hội viên chỗ này hả?"

Mạnh Tử Căng: "Chỗ này là nhà tôi mở, lát nữa sẽ tặng mọi người thẻ hội viên, nếu thích thì có thể thường xuyên tới đây chơi."

Lâm Yên: "Trâu bò quá."

Ngồi ở quầy bar, Hạ Trĩ cùng Đoạn đạo thưởng thức rượu vang, Lâm Yên và Lương Hân lại đi spa.

Lúc này, Thẩm Thời Kiêu gửi tin nhắn tới.

"Khi nào về nhà?"

Hạ Trĩ trả lời: "Đoàn phim tụ tập, phỏng chừng phải tới khuya."

Thẩm Thời Kiêu: "Cần anh đi đón em không?"

Hạ Trĩ: "Trợ lý đưa em về, anh ở nhà nghỉ ngơi đi."

Hạ Trĩ cầm di động gõ chữ thật nhanh, không biết Mạnh Tử Căng từ khi nào đứng ở phía sau cậu, nhẹ giọng hỏi: "Đang nói chuyện với anh Kiêu sao?"

Hạ Trĩ theo bản năng tắt di động, lại cảm thấy hành động của mình quá mức rõ ràng, đáp lại: "Ừ."

Mạnh Tử Căng giải thích: "Tôi không có nhìn di động của anh, chỉ là trong lúc vô tình thấy avatar Wechat của Kiêu ca."

Y bảo nhân viên phục vụ cho một ly Whiskey, nhếch môi: "Vẫn luôn nghe anh Kiêu nhắc tới anh, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được rồi."

Hạ Trĩ hỏi: "Anh ấy nói gì về tôi?"

Mạnh Tử Căng nghĩ nghĩ: "Nói anh rất đáng yêu, đối xử với anh ấy rất tốt, anh ấy rất yêu anh."

Hạ Trĩ cụp mắt cười cười: "Cậu và anh ấy cùng nhau lớn lên sao?"

Mạnh Tử Căng cầm chén rượu, nỉ non: "Không hẳn, trước đây sức khỏe của tôi không tốt, bị đưa ra nước ngoài, cho đến khi 10 tuổi mới được đón về nước. Anh Kiêu với anh tôi mới là chơi với nhau từ nhỏ."

Vừa khéo lúc này, Thẩm Thời Kiêu gửi một tin nhắn Wechat cho Hạ Trĩ, ánh mắt dừng trên cửa sổ hiện lên trên di động của Hạ Trĩ, đề nghị: "Có muốn gọi anh Kiêu tới chơi cùng không?"

Mở Wechat lên, thấy Thẩm Thời Kiêu vẫn kiên trì tự tới đón mình, Hạ Trĩ đồng ý: "Được, để tôi hỏi anh ấy một chút."

Ước chừng bốn mươi phút sau, Thẩm Thời Kiêu đi vào câu lạc bộ. Bọn Lương hân thấy Thẩm Thời Kiêu tới, cũng không kinh ngạc nhiều lắm, dù sao Hạ Trĩ ở đây mà.

Mạnh Tử Căng rất nhiệt tình, đón lấy ánh mắt của mọi người, thoải mái đi lên phía trước giang hai cánh tay ra: "Anh Kiêu, đã lâu không gặp."

Ánh mắt của Thẩm Thời Kiêu thâm thúy, liếc nhìn Hạ Trĩ ở xa xa một cái, vươn tay vỗ nhẹ lên tay trái của Mạnh Tử Căng một chút, "Đã lâu không gặp."

Mạnh Tử Căng thu hồi cánh tay, oán giận: "Quả nhiên, kết hôn rồi khác hẳn."

Thẩm Thời Kiêu trả lời: "Dù sao hiện tại tôi đã nam nhân đã kết hôn, cần trách hiềm nghi."

Ôn chuyện với Mạnh Tử Căng vài câu, chân dài của hắn liền bước về phía Hạ Trĩ.

"Uống rượu?" Thẩm Thời Kiêu nhéo nhéo hai má của Hạ Trĩ, trêu ghẹo: "Có chút hồng, giống như trái táo vậy."

Hạ Trĩ phun tào: "Từ ngữ của ngài có thể phong phú hơn một chút được không hả?"

Thẩm Thời Kiêu như có chút đăm chiêu khêu mi: "Mặt của em có chút hồng, giống như. . .bộ dáng khi em khóc vào buổi tối ngày đó vậy."

Lời nói sắc tình như thế, Hạ Trĩ vội vàng lấy tay che cái miệng hắn lại: "Lại nói lung tung rồi, chỉnh anh giờ!"

Mặt của Thẩm Thời Kiêu đầy ôn nhu: "Cầu còn không được."

Mạnh Tử Căng đứng ở phía sau hai người chứng kiến hết thảy, đi qua dựa vào quầy bar, hâm mộ nói: "Tình cảm của hai người thật tốt."

Thẩm Thời Kiêu giữ bả vai của Hạ Trĩ, nói với y: "Hâm mộ thì nhanh chóng yêu đương đi."

Mạnh Tử Căng nhíu mày: "Anh tôi càm ràm tôi, giờ anh cũng càm ràm tôi nữa."

Đêm đã khuya, mọi người chơi đủ cũng chuẩn bị ra về. Khi Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ chuẩn bị lên xe, phát hiện Mạnh Tử Căng ở ngay phía sau.

Thẩm Thời Kiêu hỏi: "Tài xế chưa tới?"

Mạnh Tử Căng trả lời: "Hắn gần tới rồi, các anh đi trước đi."

Hiện tại đã là rạng sáng, Hạ Trĩ sợ Mạnh Tử Căng một mình nguy hiểm, đề nghị: "Bằng không chúng tôi đưa cậu về nhà nhé?"

Mạnh Tử Căng cảm kích lắc đầu: "Không cần đâu, tài xế sắp tới rồi."

Tạm biệt với Mạnh Tử Căng, Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu khởi hành về nhà.

Trên đường, Hạ Trĩ tán gẫu với Thẩm Thời Kiêu: "Buổi tối ăn gì rồi?"

Thẩm Thời Kiêu: "Cơm hộp của công ty. Em thì sao?"

Hạ Trĩ: "Đồ ăn cao cấp đó, Mạnh Tử Căng gọi cho toàn bộ đoàn phim mỗi người một phần."

Lúc chờ đèn đỏ, Thẩm Thời Kiêu cầm tay Hạ Trĩ, cùng cậu đan mười ngón tay.

"Ngày mai chúng ta cũng mời toàn bộ người của đoàn phim ăn cơm."

Hạ Trĩ nở nụ cười: "Em không phải có ý này."

Thẩm Thời Kiêu: "Chúng ta là nam chính, nam hai đều mời đoàn phim ăn cơm, chúng ta ra vẻ một chút cũng là bình thường. Ngày mai đặt một nhà hàng tốt hơn."

Hạ Trĩ nhẹ giọng cười cười: "Cậu ấy không phải là em trai của bạn tốt anh sao? Như vậy hình như không được tốt lắm?"

Thẩm Thời Kiêu: "Không đâu. Cậu ta làm sao lớn bằng vợ của anh được chứ?"

Hạ Trĩ: "Ca ca, em phát hiện càng ngày cái gì anh cũng dám nói."

Về đến nhà, Hạ Trĩ tắm rửa xong trèo lên giường, Thẩm Thời Kiêu hiếm khi không có xử lý công việc, mà là ôm Hạ Trĩ đọc sách.

"Trĩ Trĩ, chuyện tai nạn xe anh sẽ tiếp tục điều tra. . ."

Nghe xong tin tức mới nhất, Hạ Trĩ nhíu mày: "Nói như vậy, tai nạn xe của em ngày đó thật sự là ngoài ý muốn?"

Thẩm Thời Kiêu: "Chuyện này khó mà nói chính xác, kết quả phỏng đoán trước mắt là như vậy. Cho nên, nếu em có thể khôi phục trí nhớ, đối với vụ án này hẳn là có trợ giúp."

Hạ Trĩ vò đầu: "Chỉ là nơi này, rỗng tuếch."

Thẩm Thời Kiêu giữ chặt tay cậu, nói đùa: "Đừng đánh. Đoạn ký ức này lại mất, anh phải tìm vợ ở đâu đây?"

Hạ Trĩ ngước đôi mắt đen láy lên, bĩu môi: "Vợ còn không tìm được ư? Người muốn gả cho anh nhiều lắm đó."

Thẩm Thời Kiêu ôm đầu của cậu xoa xoa, ánh mắt ôn nhu: "Chỉ là, anh chỉ cưới bé gây chuyện Hạ Trĩ mà thôi."

Hạ Trĩ hung hăn: "Ai gây chuyện hả?"

Thẩm Thời Kiêu: "Anh gây."

"Cái này còn tạm được." Hạ Trĩ nằm ở trong ngực Thẩm Thời Kiêu, hỏi: "Lúc trước anh tìm em, Mạnh Tử Căng và anh cậu ấy cũng hỗ trợ sao?"

"Ừ." Thẩm Thời Kiêu đáp lời: "Lúc trước cậu ấy với anh trai đi du học ở Pháp, hơn nữa ở đấy còn lâu hơn anh, cho nên anh liền nhờ bọn họ hỗ trợ tìm em. Tử Căng lúc ấy đã góp nhặt tất cả danh sách của khoa biểu diễn, nhưng bọn anh không tìm được tên của em. Bất quá em dùng chính là summer, tìm không ra cũng là bình thường."

Hạ Trĩ: "Anh tìm em bao lâu?"

Thẩm Thời Kiêu: "Chắc là hai năm. Khi anh và em ở chung, bình thường đều là ở bệnh viện, rất ít khi ra ngoài dạo phố. Duy nhất có hai lần đi ra ngoài dạo phố, một lần chúng ta mua vòng tay với dây chuyền, một lần khác chính là anh đi rạp hát xem em biểu diễn. Anh từng thử đi tới sân khấu em tham gia biểu diễn tìm người phụ trách hỏi thăm tin tức của em, nhưng người phụ trách nói với anh, ngày đó diễn viên biểu diễn cho rạp hát tới hơn trăm người, hắn không biết em là ai."

Thẩm Thời Kiêu của bây giờ tự thuật rất bình tĩnh, nhưng Hạ Trĩ có thể cảm nhận được Thẩm Thời Kiêu tìm mình mấy năm có nhiêu vất vả.

Cậu nhẹ nhàng cắn một ngụm lên sóng mũi của Thẩm Thời Kiêu, nằm ở trước ngực hắn buồn buồn nói: "Cuối cùng, anh tìm được em rồi."

Thẩm Thời Kiêu: "Ừ, lại nói, vẫn là công lao của Hạ Minh Hiên."

Hạ Trĩ vui vẻ: "Hẳn là em nên đi cảm ơn tám đời tổ tông của gã nhỉ, coi như gã làm việc thiện đi."

Thẩm Thời Kiêu tắt đèn: "Có thể."

. . . . .

Việc quay chụp tiến hành đâu vào đấy, Hạ Trĩ phát hiện Mạnh Tử Căng rất thích tán gẫu với mình, bình thường cười nói coi ra tính tình khá tốt.

Diễn xuất của Mạnh Tử Căng không tồi, bốn năm chính quy, vì y đặt nền móng diễn xuất vững chắc. Từ sau khi công bố phim 《 Thí yêu lục 》công khai tin tức của y, anh trai của Mạnh Tử Căng bắt đầu để y thường trú hotsearch(1),mua rất nhiều blog doanh tiêu cũng thuận tiện đăng tải tin tức hằng ngày của Mạnh Tử Căng, đều là nhà giàu có quý công tử tiến quân giới giải trí, tin tức tương đối bình dị gần gũi.

(1) Thường trú hotsearch: Mình hiểu là kiểu như thường xuyên có mặt trên hotsearch á

Rất nhanh, fan của Mạnh Tử Căng tăng trưởng như bay.

Vai diễn của Hạ Trĩ có tính cách tương tự cậu, nhưng lớn và đĩnh đạc hơn một chút. Ngày thường hắn thường xuyên mặc vải rách áo tang, mặt xám mày tro.

Trái lại Mạnh Tử Căng, bởi vì vào vai nhân vật vốn là quý công tử nhanh nhẹn, quần áo một bộ so với một bộ càng đẹp đẽ quý giá, phần lớn là trường bào gấm vóc màu thuần trắng.

Hạ Trĩ đang cầm cặp lồng đựng cơm ngồi xổm ở góc tường nhỏ giọng chửi thầm: Hứ, cậu cũng mặc xinh đẹp một chút mà.

Tiểu Bàn bị cậu chọc cười: "Trĩ Trĩ, cái dạng này của cậu, càng giống diễn viên quần chúng hơn đấy."

Quay được hai tuần, 《 Thí yêu lục 》sắp đổi địa điểm mới, toàn thể nhân viên của đoàn phim bàn bạc chuyển tới khu vực thành điện ảnh, tiếp tục quay phim.

Nơi này giao thông phát triển, sẽ nhanh và tiện lợi hơn nhiều, Hạ Trĩ về nhà cũng thuận tiện hơn.

Lịch quay của đoàn phim, cảnh quay của Hạ Trĩ nhiều nhất, cho nên trên cơ bản đoàn phim sẽ phối hợp với lịch quay của Hạ Trĩ.

Còn 1 tuần nữa, Hạ Trĩ lại phải ghi hình cho tập mới của show truyền hình, cho nên mấy ngày này cậu đẩy nhanh tốc độ quay phim của mình.

Đoạn đạo có thể đồng ý cho cậu quay show truyền hình, trong lòng Hạ Trĩ thực cảm kích.

Sau khi tập trung quay cảnh của Hạ Trĩ, cảnh quay của nam phụ nữ phụ, đã được lần lượt sắp xếp ra sau, Mạnh Tử Căng khá thoải mái, trên cơ bản đều ở một bên học tập diễn xuất.

Bất quá nghe Mạnh Tử Căng nói, gần đây cha y tính toán để y tiếp nhận xí nghiệp liên quan đến gia tộc, đang dẫn y tham gia các loại dự án hợp tác, tăng cường kiến thức.

Diễn viên của đoàn phim đều nói Mạnh Tử Căng có mệnh tốt, có thể muốn làm gì thì làm, cũng không cần buồn rầu vì tiền bạc.

Hạ Trĩ nghe mấy lời này cũng không phụ họa.

Bởi vì cậu cảm thấy được, bản thân càng may mắn hơn Mạnh Tử Căng.

Cảnh quay hôm nay vô cùng quan trọng, Hạ Trĩ treo lên uy áp (?) hơn nửa ngày, mới gian nan hoàn thành mấy cảnh chiến đấu này.

Bởi vì mang giày của đoàn phim không thoải mái, đạo diễn xót Hạ Trĩ, cố ý cho phép máy quay chỉ quay nửa người trên của Hạ Trĩ, Hạ Trĩ chỉ cần mang giày thể thao của chính mình, như vậy sẽ thoải mái một chút.

Quay xong, dùng lời của Hạ Trĩ mà nói, có điểm giống tên ăn mày.

Trên mặt cậu vốn đã dặm một tầng phấn đen, vừa rồi còn bị ánh mặt trời mãnh liệt chiếu rọi, chảy rất nhiều mồ hôi, trên mặt một mảng đen nhánh. Giày thể thao trắng tinh cũng bị dính rất nhiều tro bụi, bẩn, dây giày lộn xộn.

Buổi chiều, Hạ Trĩ đã liên tục làm tổ tại đoàn phim ba ngày quyết định đi tìm Thẩm Thời Kiêu, cho hắn một bất ngờ.

Khu vực thành điện ảnh cách công ty của Thẩm Thời Kiêu không xa, cậu nhờ Tiểu Bàn đưa cậu ra cửa sau, liền bảo Tiểu Bàn về nhà.

Bảo vệ của Thẩm thị không ai không biết Hạ Trĩ, nhưng bộ dáng hôm nay của Hạ Trĩ, bảo vệ quả thật nhận không ra nổi. Cuối cùng bảo vệ cười hỏi cậu: "Hôm nay ngài đi đâu?"

Hạ Trĩ thấy phòng bảo vệ có chuyển phát nhanh của Thẩm Thời Kiêu, khiêng lên rồi nói với bảo vệ: "Quay phim á, hoàn cảnh hơi kém."

Khiêng chuyển phát nhanh của Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ bước vào thang máy chuyên dụng của tổng tài, đi tới văn phòng của Thẩm Thời Kiêu.

Cậu đứng ở cửa dừng lại một lát, vừa khéo bị trợ lý nhìn thấy. Che giấu kinh ngạc trong mắt, trợ lý lễ phép hỏi: "Ngài đến tìm Thẩm tổng có việc gấp sao? Ngài ấy đang họp với các giám đốc điều hành của công ty. Có muốn tôi dẫn ngài đi uống nước nghỉ ngơi một chút không, hoặc là bây giờ tôi đi thông báo cho Thẩm tổng?"

Hạ Trĩ xua tay: "Không cần, tôi chờ anh ấy cũng được."

Tựa vào mặt tường gạch men sứ đá cẩm thạch sạch sẽ sáng ngời, vừa vặn Hạ Trĩ nhìn thấy bộ dáng của chính mình.

Bẩn thỉu, chính là một tên ăn mày.

Bất quá, cho dù có là tên ăn mày, cũng là tên ăn mày đẹp trai!

Chính là tự tin như vậy đấy!

Nhìn căn phòng trước mặt, cậu đang muốn rời đi, trong phòng họp bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, đoàn người đẩy cửa phòng họp đi ra.

"Anh Kiêu, hy vọng hai nhà chúng ta có thể hợp tác thành công."

"Đó là tất nhiên."

Mạnh Tử căng theo cha y và Thẩm Thời Kiêu sóng vai đi ra, một thân tây trang màu xám bạc cao cấp quý khí mười phần.

Thẩm Thời Kiêu đang đọc văn kiện trong tay, cúi đầu, đi theo bước chân của mọi người.

Xoay người đi được vài bước, bỗng nhiên mọi người phát hiện một thân ảnh xa lạ.

Cha Mạnh thuận miệng nói: "Mau đưa chuyển phát nhanh đi."

Phó tổng Ninh Chước Mi nhìn một hồi, kinh hãi: "Hình như không phải chuyển phát nhanh đâu, đó là. . ."

Hạ Trĩ khiêng thùng chuyển phát nhanh khó chịu, đối lập với tây trang giày da của mọi người, dường như cậu có chút không hợp.

Nhất là Mạnh Tử Căng, một thiếu gia tao nhã kiêu ngạo, đối lập với chính mình, ăn mặc kiểu gì thế trời.

Tuy rằng cậu là tên ăn mày đẹp trai nhất, nhưng cũng giống như khiến Thẩm Thời Kiêu mất mặt.

Hôm nay cậu không nên trực tiếp đến công ty tìm hắn.

Xa xa trông thấy Thẩm Thời Kiêu đang cúi đầu xem văn kiện, Hạ Trĩ nhanh trí vừa nghĩ muốn giả thành người chuyển phát nhanh chuồn lẹ, không ngờ Mạnh Tử Căng nhẹ giọng mở miệng: "Anh Kiêu, là Hạ Trĩ."

Nghe thấy những lời này, không riêng Thẩm Thời Kiêu, ngay cả mấy giám đốc khác cũng tò mò mà ngẩng đầu.

Hạ Trĩ, ai mà không biết cậu là gì chứ?

Nhưng thanh niên lôi thôi đen thùi lùi trước mặt, xác định là vợ của Thẩm Thời Kiêu hả?

Thẩm Thời Kiêu nhìn Hạ Trĩ vài giây, cầm văn kiện trong tay giao cho phó tổng, đi tới chỗ cậu.

Mạnh Tử Căng nhìn cha mình, giới thiệu: "Đây là bạn đời của anh Kiêu, tên Hạ Trĩ."

Mi gian cha Mạnh nghi ngờ: "Đây là. . .Thẩm tổng?"

"Mà. . .Không phải nói là Đại minh tinh sao?"

"Chắc là do đang quay phim. . ."

Mấy giám đốc khác của công ty cũng thấp giọng trao đổi.

Nhiều người đồng thời nhìn mình như vậy, Hạ Trĩ hận không thể kiếm cái xó nào đó chui vào. Cậu cúi thấp đầu, ánh mắt căn bản không dám đối diện với Thẩm Thời Kiêu.

Xem ra mị lực và giá trị nhan sắc của mình không gánh nổi cái hóa trang này rồi. [Chắc ý ảnh là hóa trang cho xấu mà đẹp quá bớt xấu á :)))) ]

Cậu hận!

Thứ gì đó trên vai bỗng nhiên buông lỏng, Hạ Trĩ ngẩng đầu, phát hiện chuyển phát nhanh đã được Thẩm Thời Kiêu ôm vào ngực.

"Sao lại giống chú gấu nhỏ thế này?" Thẩm Thời Kiêu dắt tay cậu, ra hiệu cậu đi theo: "Anh giới thiệu em với mọi người một chút nhé?"

Trong lòng Hạ Trĩ kỳ thật là cự tuyệt, nhưng tay bị giữ chặt, không thể không bước theo sau.

"Đây là vợ của tôi, Hạ Trĩ."

Thái độ của Thẩm Thời Kiêu cũng không có gì khác biệt, tựa như hắn cảm thấy cách ăn mặc hôm nay của Hạ Trĩ không có gì quá khác với ngày thường.

Mấy giám đốc khác vội vàng gật đầu mỉm cười: "Xin chào, xin chào."

Hạ Trĩ xấu hổ mỉm cười: "Chào mọi người."

Mạnh Tử Căng mở miệng: "Trĩ Trĩ, đi ăn cơm với chúng tôi không?"

Hạ Trĩ quẫn bách cúi đầu, nhìn đôi giày bụi bẩn với dây giày lộn xộn, nhỏ giọng từ chối: "Tôi còn phải. . .không. . ."

Bộ dạng này của cậu, sợ là sẽ bị nhà hàng cao cấp đuổi ra ấy nhỉ?

Nhìn ánh mắt Thẩm Thời Kiêu dừng lại trên đôi giày thể thao bụi bẩn của Hạ Trĩ, Mạnh Tử Căng phụ họa: "Anh Kiêu, bất quá Trĩ Trĩ đúng là có chút. . ."

Không đợi y nói xong, Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, thay Hạ Trĩ thắt lại dây giày.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.