Chương trước
Chương sau
"Có, có camera đó. Anh đừng có làm bậy làm bạ." Hạ Trĩ cuống quít nói, mắt cậu nhìn quanh nhằm tìm kiếm camera.
Thẩm Thời Kiêu từ từ đứng lên, môi mỏng khẽ mở: "Anh kiểm tra rồi, không có camera đâu. Sợ em không yên tâm nên anh còn cố ý hỏi đạo diễn nữa. Ekip chương trình không lắp camera trong phòng đâu."
Thẩm Thời Kiêu nắm lấy cánh tay của Hạ Trĩ rồi khẽ kéo, "Bây giờ em yên tâm chưa?"
Hạ Trĩ ho khan hai tiếng một cách xấu hổ, cậu sửa lại cổ áo mình rồi rụt rè nói: "Không phải là em không muốn. Nhưng mà kế bên còn có các khách mời khác nữa. Lớn tiếng quá thì chúng ta sẽ bị phát hiện đó."
Đôi mắt đen láy của Thẩm Thời Kiêu thấp thoáng nét cười.
"Vậy anh có thể kiềm chế một chút, để mình nhỏ tiếng lại."
Hạ Trĩ vẫn cụp mắt, không dám đối diện với Thẩm Thời Kiêu. Lúc đang do dự thì hai chân cậu bỗng rời khỏi mặt đất. Đến khi kịp phản ứng lại thì cậu đã nằm trên giường rồi.
Thẩm Thời Kiêu cúi người, hắn cách cậu không xa cũng chẳng gần. Hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mớ tóc bên tai cậu, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi cậu.
Tóc Hạ Trĩ hơi ướt, đồng tử màu nhạt của cậu trông có phần lơ đãng. Lồng ngực cậu thì không ngừng phập phồng, thậm chí nó còn càng ngày càng dồn dập.
Cậu hồi hộp lắm!
Có khi nào ngày mai mông cậu sẽ bị đau không?
"Trĩ Trĩ, em có mang cái đó không?"
Giọng nói vừa trầm vừa gợi cảm kéo Hạ Trĩ đang mất hồn trở về thực tại. Nhờ đó, mạch suy nghĩ của cậu cũng dần quay lại.
Hạ Trĩ đứt quãng nói: "Hình như... lần này em không đem."
"Chắc không?" Thẩm Thời Kiêu chống tay, hắn đến gần Hạ Trĩ hơn, gần như ôm trọn lấy cậu.
Hắn cười nhẹ: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Cảm giác áp bách từ Thẩm Thời Kiêu càng lúc càng mãnh liệt. Hạ Trĩ nhìn sang hướng khác, giọng nói cậu chất chứa sự oan ức pha trộn với một chút nũng nịu, "Vậy anh chỉ có thể kiềm chế chút thôi."
Huhuhu, không có thứ đó thì ngày mai còn xuống được giường không?
Nhưng có vẻ Thẩm Thời Kiêu không muốn đợi.
Cậu có thể làm gì bây giờ?
Nhẫn nại một chút vậy.
Một cảm giác ấm áp bỗng đọng trên cánh mũi. Lúc cậu ngước mắt lên thì Thẩm Thời Kiêu đã thu hồi cái hôn kia lại.
"Được rồi, thế anh đành kiềm chế chút vậy."
Ánh đèn tối đi, bấy giờ chỉ còn ánh trăng trong trẻo thắp sáng cả phòng.
Tiếng khóc nức nở trầm thấp của Hạ Trĩ chốc chốc lại vang lên, cuối cùng nó chìm đắm vào trong một mảnh mềm mại.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm mà các khách mời đã bị đánh thức bởi loa của tổ đạo diễn. Mọi người phải tập trung ở giữa bãi đất trống của nông trường để chuẩn bị phần quay hôm nay.
Vì hôm qua ồn ào đến khuya, nên sau nửa đêm Hạ Trĩ chẳng thể nào ngủ yên được. Vì thế, sáng nay, cậu đã ngủ nướng đến mức không thèm ăn cả bữa sáng.
Lúc quay gameshow, đa số các khách mời đều để mặt mộc hoặc trang điểm nhẹ. Như lúc này đây, tất cả mọi người đều chưa kịp trang điểm, thế nên họ đành để mặt mộc đến luôn.
Mặt mộc của mọi người cũng không khác so với sau khi trang điểm là bao. Dù sao thì những người như Thẩm Thời Kiêu hay Lâm Tư Luật cũng chưa trang điểm bao giờ. Trái lại là Trịnh Hi, trông y lúc trước và sau trang điểm rất khác. Tuy đường nét thanh tú nhưng cũng chỉ tính là khá dễ nhìn thôi.
Còn ba phút nữa là bắt đầu ghi hình. Tâm trạng của Trịnh Hi đã không được tốt từ ban nãy đến giờ. Y muốn tranh thủ thời gian để đi trang điểm nhưng lại bị đạo diễn từ chối.
Làn da Hạ Trĩ trời sinh trắng nõn, giống mẹ cậu vậy.
Lúc này, bụng cậu có hơi đói. Vì chẳng có bao nhiêu sức lực nên cậu không nhịn được ngồi xổm xuống.
Thẩm Thời Kiêu tưởng cậu bị tụt huyết áp, vội hỏi: "Em không khỏe hả?"
Có lẽ vì giọng điệu của hắn nghe rất sốt ruột, nên vừa dứt lời đã thu hút mọi sự chú ý. Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía bên này.
Hạ Trĩ hơi ngại, cậu nói với Thẩm Thời Kiêu: "Em không sao, chỉ là do tối qua em ngủ không được ngon lắm."
Lúc nói vế sau, giọng cậu rất nhỏ.
Cuối cùng cậu còn len lén liếc nhìn Thẩm Thời Kiêu, nhỏ giọng nói thầm: "Cũng tại anh hết."
Vẻ lo lắng trên mặt Thẩm Thời Kiêu nhạt bớt, hắn thấp giọng hỏi: "Đùi em có đau không?"
Hạ Trĩ: "Ừm... hơi hơi."
Ngày hôm qua, họ chưa chuẩn bị gì cả. Mà Thẩm Thời Kiêu cũng không dám lấy cơ thể của Hạ Trĩ ra đùa giỡn, thế nên bọn họ cũng chẳng làm gì quá mức, chỉ chơi vài trò khác mà thôi.
Thế nhưng, tối qua mặt Hạ Trĩ vẫn đỏ như cà chua, nói chuyện còn lắp bắp, khác hoàn toàn với hình tượng luyên thuyên ngày thường. Cậu ngây thơ một cách quá đáng.
Thẩm Thời Kiêu đi lấy bánh mì và giăm bông mà tổ tiết mục đã chuẩn bị sẵn. Hắn còn mở sẵn túi rồi mới ngồi xổm xuống đưa cho cậu: "Em ăn nhanh đi, tránh mất sức."
Giữa biết bao ánh mắt nóng rực của các khách mời, Hạ Trĩ cắn một miếng giăm bông to, hạnh phúc nheo mắt.
Thẩm Thời Kiêu sợ cậu bị nghẹn nên đã cố ý lấy thêm một hộp sữa bò. Thế nhưng hộp sữa vẫn nằm trong tay hắn, lâu lâu hắn lại đút cho Hạ Trĩ uống.
Hạ Trĩ lén nhìn mọi người ở trường quay.
Cảnh này sao mà giống như cảnh phi tần cậy được yêu mà chảnh, còn những người khác chỉ có thể ghen ghét không cam lòng mà thôi vậy!
Xấu hổ ghê!
Nhưng mà cũng thích thích.
Hứa Vân ngồi bên cạnh hai người. Tuy sáng nay cô chỉ uống sữa nhưng bây giờ cô đã ăn cơm chó đến no luôn rồi.
Cô bắt chước giọng điệu nhõng nhẽo của Hạ Trĩ: "Sếp Thẩm chu đáo ghê, còn xé sẵn bao bì nữa."

Ánh mắt Vương Khanh toát ra vẻ thản nhiên: "Ừm."
Ăn uống qua loa tầm ba phút thì chương trình bắt đầu ghi hình.
Nhiệm vụ hôm nay khá đơn giản, chỉ cần hoàn thành việc ở nông trường là có thể giành được tiền để mua cơm..
Hạ Trĩ thắc mắc: "Vậy tiền kiếm được ở tập trước thì dùng làm gì ạ?"
Đạo diễn: "Sau này sẽ dùng."
Máy quay livestream đã chuẩn bị xong, các khách mời chia ra nhiều nơi, bắt đầu làm nhiệm vụ.
Bữa sáng còn cố chịu được chứ bữa trưa, bữa tối mà ăn không đủ thì cả ngày sẽ chẳng có tý sức lực nào. Vì thế, các nhóm khách mời đều rất quyết tâm, chuẩn bị nỗ lực làm việc.
Độ nổi tiếng của chương trình càng lúc càng cao. Theo đó, càng ngày càng có nhiều người mơ ước miếng bánh béo bở này. Số người muốn tài trợ cũng như hối lộ nhiều đến mức đếm không xuể.
Hôm nay còn có một khách mời tạm thời đến tham gia.
Cậu ta là một nhà thiết kế nổi tiếng tên Lâm Toàn Khuynh.
Tuy không biết cậu ta dùng cách gì để tham gia vào chương trình, nhưng chắc chắn gia cảnh của cậu ta không thể kinh thường.
Chưa đến 25 tuổi đã giành được vô số giải thưởng quốc tế lớn. Cậu ta đến tham gia chương trình lần này cũng là để quảng cáo thương hiệu thời trang của mình.
Khán giả không biết nhiều về cậu ta, thế nên khi cậu ta xuất hiện cũng không nhận được bao nhiêu phản ứng từ mọi người.
"Chào mọi người, tôi tên là Lâm Toàn Khuynh."
Lâm Toàn Khuynh rất chú trọng trang phục. Quần áo trên người được cậu ta phối với nhau rất tỉ mỉ. Điều đó chứng minh rằng cậu ta luôn dẫn đầu trong làng thời trang.
Các khách mời vỗ tay hoan nghênh một cách tượng trưng. Kế đến, đạo diễn lại mời một vị khách mời tạm thời thứ hai là Tần Huyên Na, một diễn viên nữ mới đang nổi.
Hạ Trĩ không quan tâm đến mấy vị khách tạm thời cho lắm, thế nên cậu cũng chẳng chú ý tới ánh mắt của Lâm Toàn Khuynh đang nhìn Thẩm Thời Kiêu.
Theo chỉ đạo của tổ đạo diễn, các khách mời lần lượt rời đi.
Cuộc sống ở nông trường khá thoải mái và thong dong. Không chỉ có đủ loại trái cây và rau tươi, mà còn có rất nhiều động vật chạy trên bãi chăn nuôi.
Dê, ngựa con và heo con
Thẩm Thời Kiêu vừa dắt tay Hạ Trĩ đi dạo quanh vườn rau, vừa nghĩ về nhiệm vụ mà đạo diễn giao cho hắn ngày hôm qua.
【Khiến người ấy nói: Ông xã, em yêu anh.】
【Khiến người ấy hôn bạn trước mặt mọi người.】
Phải chọn một trong hai nhiệm vụ này.
Vì để người xem livestream có thể trải nghiệm cảm giác tốt nhất, ekip chương trình đã cố ý treo nhiệm vụ bí mật của Thẩm Thời Kiêu làm tiêu đề ở trước chỗ vào phần livestream của hắn và Hạ Trĩ.
Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ này, người đó sẽ được hưởng sự đãi ngộ cao nhất trong chuyến du lịch sang trọng vào ngày mai.
Nghe thôi đã thấy hấp dẫn rồi.
「Tui thấy nhiệm vụ này quá tuyệt vời! Cái này y như dâng "ke" cho fans vậy.」
「Ha ha ha, nhưng quan trọng là phải làm Hạ Trĩ chủ động nói, sếp Thẩm làm được không nhờ?」
Làm xong nhiệm vụ ở vườn rau sẽ được 5 đồng. Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu đứng ở cửa, chuẩn bị thử xem sao.
Nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ cần bón phân cho hạt giống mới gieo là được.
"Hai tụi mình mỗi người một mảnh đất, chắc cũng nhanh thôi." Hạ Trĩ lấy dụng cụ chuẩn bị làm việc.
Thẩm Thời Kiêu ngăn cậu lại: "Em ở đây đi." Nói đoạn, hắn chuyển mắt đến băng ghế, ý bảo cậu ngồi xuống. "Em nghỉ ngơi đi để anh làm cho."
「Ui ui ui, gì đây gì đây?」
「Không cho bé Trĩ đụng tay vào việc gì luôn, sếp Thẩm vậy là không được nhe.」
「Chị em, mạnh dạn lên. Lỡ đâu là do tối qua con zai Trĩ Trĩ bị "chơi đùa" quá độ, sếp Thẩm đang áy náy đấy.」
「Lầu trên chuẩn đấy!」
Hạ Trĩ bị đưa lên ngồi trên ghế, cười cười gãi đầu, "Em không sao, em đâu có yếu ớt tới vậy đâu?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ngoan nào."
Ánh nắng biếng nhác chiếu xuống luống rau. Nó khiến cho Hạ Trĩ cong hết cả mắt lên, tâm trạng ngọt ngào không nói nên lời.
Tuy Thẩm Thời Kiêu đã nói vậy nhưng Hạ Trĩ không thể để hắn làm hết công việc một mình được. Cậu nhìn quanh, thấy một chiếc giỏ hoa.
Giỏ hoa nhỏ vẫn còn vài cành tre lộ ra ngoài, trong giỏ có đựng một bó hoa tím.
Hạ Trĩ lưu loát hỏi người phụ trách nông trường bằng tiếng Anh: "Giỏ này là mình tự đan hả chú?"
Người phụ trách gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng người thợ phụ trách công việc này nghỉ rồi. Mà chúng tôi lại không biết làm cái này, chỉ đành tuyển thêm người thôi."
Hạ Trĩ híp đôi mắt trong trẻo lại, nhoẻn miệng cười: "Để con đan giúp cho, chú tặng con 1 cái là được."
Người phụ trách giật mình nói: "Vậy thì tốt quá."
Hồi Hạ Trĩ còn diễn vai phụ ở đoàn phim, cậu từng vào vai một cậu nhóc bán giỏ trúc. Nhờ vậy nên kĩ thuật đan lát cũng đã khắc sâu vào đầu cậu. Lúc này, cậu ngồi trên băng ghế nhỏ, thành thạo cầm mấy cành tre rồi từ tốn đan chúng.
Ngón tay cậu vừa nhỏ vừa xinh, lộ ra những khớp xương mượt mà, xinh đẹp, khúc thì uốn lượn khúc lại thẳng băng.
Chốc lát, một giỏ hoa xinh xắn đã được đan xong.
「Trĩ Trĩ giỏi quá! Cái gì cũng biết làm!」
「Muốn sắm một bé Trĩ Trĩ ghê, cho hỏi phải mua ở đâu vậy?」
Thẩm Thời Kiêu đang bón phân thì trông thấy Hạ Trĩ rất bận bịu. Đôi mắt sâu thẳm của hắn tràn ngập sự dịu dàng. Sau đó, hắn cúi đầu tiếp tục làm việc.
Một giờ sau, hai người đều đã hoàn thành nhiệm vụ.
Người phụ trách vì muốn cảm ơn Hạ Trĩ, nói một cách sảng khoái: "Con lấy một ít rau đi?"
Hạ Trĩ cũng không khách sáo, cậu cầm giỏ hoa đến vườn hái rau rồi dắt tay Thẩm Thời Kiêu chào tạm biệt người phụ trách.

Thẩm Thời Kiêu nhìn chằm chằm giỏ hoa nhỏ, cười nói: "Không ngờ em còn có tâm hồn thiếu nữ đấy."
Hạ Trĩ: "Giỏ này của em hữu dụng lắm nhé."
Nhiệm vụ vẫn còn tiếp tục, Thẩm Thời Kiêu còn đang suy nghĩ làm cách nào để Hạ Trĩ chủ động nói hai câu kia thì họ gặp Lâm Toàn Khuynh và Tần Huyên Na.
Lâm Toàn Khuynh chủ động đi tới chào hỏi: "Anh Kiêu, lâu rồi không gặp."
Hạ Trĩ hơi bất ngờ, nhìn nhìn Thẩm Thời Kiêu, cậu như đang hỏi hai người quen nhau à?
"Chào cậu." Thẩm Thời Kiêu lịch sự đáp lời, câu chào của hắn làm người nghe chẳng thể đoán được cảm xúc gì.
Lâm Toàn Khuynh chuyển qua Hạ Trĩ: "Tôi là bạn cùng trường cấp 3 với anh Kiêu. Cậu là Hạ Trĩ nhỉ? Em gái tôi thích cậu lắm."
Hạ Trĩ gật đầu, mỉm cười: "Vâng, cảm ơn em gái anh đã thích nhé."
Vốn tưởng chào hỏi xong là rời đi, nhưng ai ngờ Lâm Toàn Khuynh còn đi theo hai người vào vườn trái cây.
Lâm Toàn Khuynh cười nói: "Tụi mình cùng đi đi."
Hạ Trĩ gật đầu.
Chỗ này cũng có phải nhà cậu đâu, ai cũng có quyền tự do đi lại mà.
Lần này, Thẩm Thời Kiêu vẫn không để Hạ Trĩ làm việc. Hắn cởi áo khoác, cầm giỏ bắt đầu thu hoạch táo.
Vốn Hạ Trĩ chỉ ngồi một bên nhìn Thẩm Thời Kiêu bận việc. Đột nhiên Lâm Toàn Khuynh lại đến gần, định thu hoạch cùng một cây táo với Thẩm Thời Kiêu.
Hạ Trĩ nghĩ thầm: Vườn trồng nhiều cây táo thế sao lại cố tình thu hoạch cùng một cây vậy?
Lâm Toàn Khuynh rất giỏi ăn nói, cậu ta luôn chủ động bắt chuyện Thẩm Thời Kiêu. Thế nhưng, Thẩm Thời Kiêu lại có vẻ không mấy quan tâm đến người bạn học này, thái độ cứ bình bình.
Hạ Trĩ nhìn hai người bọn họ, có chút khó chịu.
Linh cảm của cậu luôn rất chuẩn. Mục đích của Lâm Toàn Khuynh chắc chắn không hề đơn giản vậy.
Đều do chồng mình quá đẹp trai.
Chà.
Hạ Trĩ lấy một cái giỏ mới rồi đến chỗ Thẩm Thời Kiêu và Lâm Toàn Khuynh, nói với Thẩm Thời Kiêu: "Ông xã phụ trách việc hái, còn em bỏ vào giỏ cho."
Thẩm Thời Kiêu cúi đầu nhìn cậu một cái: "Ừm."
Khoảng thời gian kế đến, Hạ Trĩ vẫn luôn qua lại giữa hai người, cậu phụ trách xếp trái cây vào giỏ. Cậu cứ như thế cho đến lúc nhiệm vụ được hoàn thành.
Trong lúc đấy, Lâm Toàn Khuynh hoàn toàn không có cơ hội để nói câu nào với Thẩm Thời Kiêu.
Trong lúc hái quả, Thẩm Thời Kiêu vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định dùng cách nói chuyện phiếm để dụ Hạ Trĩ: "Trĩ Trĩ, mình hái được bao nhiêu táo rồi?"

Hạ Trĩ chỉ tay: "Ba giỏ rồi."
Thẩm Thời Kiêu mím môi mỏng, giọng điệu rất đứng đắn: "Anh giỏi không?"
"Hả?" Hạ Trĩ cong mắt cười lên, cậu tự hỏi trong chốc lát rồi nói: "Anh giỏi lắm."
Dù biết những lời này không phải phong cách của bản thân, nhưng vì để Hạ Trĩ chủ động nói ra hai câu kia, Thẩm Thời Kiêu vẫn tiếp tục nói: "Anh hoàn thành nhiệm vụ rồi, vậy anh có được khen thưởng gì không?"
Hắn còn sợ Hạ Trĩ không hiểu ý mình, còn thêm một câu: "Anh hơi mệt, cần được động viên."
「Hahaha, sếp Thẩm rất chú tâm dẫn dụ Trĩ Trĩ làm hai việc mà nhiệm vụ yêu cầu nhe.」
「Không biết bé Trĩ có get được không nữa.」
Hạ Trĩ mỉm cười một cách xấu xa, cậu đi qua, ủn ủn mông với hắn rồi ngẩng đầu nói nhỏ: "Tối nay em sẽ tiếp tục nhảy cho anh xem."
Cánh tay Thẩm Thời Kiêu cứng đờ, hắn cười gượng.
Qua một lúc lâu, hắn mới nói: "Nhưng anh muốn khen thưởng bây giờ."
Hạ Trĩ nhíu mày khó xử.
Bạn trai mình nóng nảy quá rồi? Do mình quyến rũ quá à?
Định từ bỏ hình tượng lạnh lùng à?
Thôi bỏ đi, Hạ Trĩ thở dài. Cậu bước về phía trước một bước, tận tình khuyên bảo: "Anh đừng vội, ở đây đông người lắm. Nếu thật sự không đợi được thì mình đi WC?"
Thẩm Thời Kiêu: "Vậy để buổi tối đi."
Thấy Thẩm Thời Kiêu rầu rĩ, Hạ Trĩ cũng lắc đầu hết cách, cậu tiến lại gần nhỏ giọng an ủi: "Đừng buồn mà, nếu thật sự không chịu nổi, mình đi chỗ khác chơi..."
Thẩm Thời Kiêu: "Ví dụ như?"
Hạ Trĩ cười thẹn thùng, cong khóe miệng.
Rất nhanh, nhiệm vụ ở vườn trái cây đã hoàn thành.
Hạ Trĩ nhận được 5 đồng vàng của nhiệm vụ xong thì cẩn thận bỏ vào túi, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, cậu nghe thấy người phụ trách đang thảo luận với nhân viên về các giống táo.
Giống táo mà bọn họ hái hôm nay được nhập khẩu từ Trung Quốc. Thế nhưng, người phụ trách đang đau đầu bởi táo này không giòn ngọt như trong quảng cáo.
Hạ Trĩ suy nghĩ một lát rồi đi qua hỏi rõ ràng, sau đó cậu lại đưa ra kiến nghị của bản thân. Hai người kia ghi chép mấy điều này vào sổ tay một cách rất nghiêm túc.
Cậu đã từng trồng cây táo rồi, thế nên mấy thứ như đất trồng, phân bón, mặt trời cậu đều nắm rõ cả.
Trước khi đi, giỏ của Hạ Trĩ lại có thêm vài loại trái cây nữa, nháy mắt đầy hẳn lên.
Nhiệm vụ kế tiếp thì cậu vẫn như vậy.
Trong lúc Thẩm Thời Kiêu làm việc, Hạ Trĩ tích cực giúp người phụ trách giải quyết mấy vấn đề khác. Vậy nên, giỏ đồ của cậu đã đầy ắp các loại rau củ và trứng gà một cách nhanh chóng. Thậm chí khi đến khu xuất khẩu thịt bò làm nhiệm vụ, hai người còn được tặng miễn phí một miếng thịt.
Tuy nhóm Lâm Toàn Khuynh vẫn luôn đi theo nhóm Hạ Trĩ, nhưng họ chỉ hoàn thành được hai nhiệm vụ, cũng không lấy được bao nhiêu tiền.
Tầm ba giờ chiều, mọi người cuối cùng cũng ghi hình xong, chuẩn bị ăn cơm.
Mặt mày của mọi người hầu hết đều xám xịt cả rồi, chỉ có Thẩm Thời Kiêu làm nông cả buổi mà vẫn sạch sẽ như cũ. Tất cả đều là nhờ Hạ Trĩ ở bên cạnh hỏi han ân cần, đưa nước lau mồ hôi, chăm sóc hắn cực kì tận tình chu đáo.
Đồ ăn được đặt trên sạp hàng, tất cả đều đã niêm yết giá rõ ràng hết.
Các vị khách mời nhìn thấy giá thì đều đơ người ra.
Một phần sandwich mà tận 5 đồng?
Một ngày mấy người họ cũng chỉ kiếm được cùng lắm là 20 đồng thôi!
Thấy thế, khán giả cũng bất bình thay mọi người.
「Tổ đạo diễn sao ác quá vậy?」
「Ảnh đế Lương đáng thương ghê, chỉ lấy mỗi hai hộp mì gói.」
「Nếu tui không lầm thì giỏ của nhóm nào đó đang rất nặng đấy.」
Đạo diễn nhận thấy sự nóng giận từ mọi người nên đã lặng lẽ rời đi. Hạ Trĩ gân cổ lên hỏi: "Chương trình có thể cung cấp dụng cụ nấu ăn được không?"
Phó đạo diễn: "Được."
Các khách mời khác đa phần chỉ mua đại vài món ăn đồ uống, riêng Hạ Trĩ lại xách giỏ đồ đi vào phòng bếp mà ekip chương trình chỉ dẫn.
Thẩm Thời Kiêu đi theo cậu: "Em định nấu cơm hả? Hay để anh nấu cho."
Hạ Trĩ từ chối, còn đẩy hắn ra: "Hôm nay anh vất vả rồi, để em nấu cho."
Mấy công việc đấy với Thẩm Thời Kiêu cũng bình thường thôi, hắn chẳng thấy vất vả gì cho cam. Nhưng thấy Hạ Trĩ hứng khởi vậy, hắn cũng không muốn giành thêm.
Các khách mời hầu hết đều ăn mì hay sandwich, ai xa xỉ chút thì hai vợ chồng cùng ăn chung một miếng bít tết.
Riêng Thẩm Thời Kiêu chỉ có mỗi ly nước lọc ở trước mặt, trông thảm cực kì.
Hứa Vân chủ động hỏi: "Sếp Thẩm à, anh với Trĩ Trĩ không hoàn thành nhiệm vụ nào hả?"
Thẩm Thời Kiêu trả lời: "Có chứ."
Trong lúc các khách mời tò mò nhìn hắn thì Hạ Trĩ bưng nước ép táo và bánh táo ra.
"Anh ăn cái này trước đi, món chính sắp ra rồi."
Sau bốn mươi phút, lần lượt canh thịt bò, mì cà chua được bưng lên. Hạ Trĩ còn làm thêm một phần salad và khoai tây nghiền để ăn kèm. Thế nên, tiền của cả hai hầu như cũng chỉ dùng để mua gia vị.
Các khách mời nhìn bàn ăn thịnh soạn ấy, hâm mộ đến rơi lệ.
Tại sao hai người họ lại được ăn ngon vậy chứ?
Tụi này cũng muốn ăn mì cà chua với canh thịt bò!
Hạ Trĩ hỏi: "Mùi vị thế nào?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ngon lắm."
Tài nấu ăn của Hạ Trĩ cũng thường thường thôi, nhưng gần đây đúng thật là có tiến bộ. Cũng có thể do đói bụng nên hắn ăn thấy cực kì ngon miệng.
Ăn uống no nê thì mọi người lại tiếp tục việc kiếm tiền, dù sao cũng chưa có thông tin gì về bữa tối.
Rau củ, thịt và gia vị thì nhóm Hạ Trĩ đều có đủ cả. Thế nên, buổi chiều, họ cũng không cần gắng sức để kiếm tiền như vậy, hai người nhàn nhã đi dạo khắp nơi.
Trùng hợp làm sao, bọn họ lại đụng phải nhóm Lâm Toàn Khuynh.
Máy quay còn ở ngay đằng sau, nên nghe Lâm Toàn Khuynh mời, hai người cũng không tiện từ chối. Vì vậy, cả bốn người cùng nhau đi dạo.
Đi một lúc cũng mỏi chân, mọi người bèn dừng lại để nghỉ ngơi. Lâm Toàn Khuynh vẫn lải nhải chuyện hồi cấp 3 với Thẩm Thời Kiêu, nhưng Thẩm Thời Kiêu lại không mấy quan tâm, cứ thất thần suốt.
Nhiệm vụ riêng của hắn vẫn chưa hoàn thành.
Lâm Toàn Khuynh nói rất nhiều mà không được đáp lại nên cậu ta có chút bực bội. Tuy gia cảnh cậu ta không bằng Thẩm Thời Kiêu, nhưng dù sao cậu ta cũng có chút danh tiếng, hai người lại còn học chung cấp 3 nữa.
Cậu ta đã chủ động bắt chuyện như thế mà Thẩm Thời Kiêu lại không đoái hoài gì tới cậu ta?
Chuyện thư tình hồi cấp 3, đúng là cậu ta sai, nhưng sau đó cậu ta cũng đã rất hối hận mà.
Nếu biết trước hôn nhân đồng giới sẽ được hợp pháp hóa nhanh như vậy, cậu ta cũng sẽ chẳng khủng hoảng đến độ báo với giáo viên về bức thư tình Thẩm Thời Kiêu gửi cho mình.
Nếu bọn họ quen nhau hồi cấp 3, không chừng bây giờ đã kết hôn rồi.
Nhân lúc người quay phim đi nghỉ ngơi, Lâm Toàn Khuynh tránh máy quay, trưng vẻ mặt kì lạ, hỏi: "Anh Kiêu còn giận em à?"
Thẩm Thời Kiêu nhàn nhạt nhìn cậu ta: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả."
Lâm Toàn Khuynh dừng một chút, cậu ta liếc mắt về phía Hạ Trĩ rồi làm như không có chuyện gì mà tránh đi. Cậu ta dùng giọng điệu đùa giỡn, nói: "Em tưởng anh còn giận em vụ thư tình hồi đó."
Thư tình?
Hạ Trĩ nhìn Thẩm Thời Kiêu với một ánh mắt ngờ vực.
Thư tình gì cơ? Anh giải thích rõ ràng cho em huhu!
Thẩm Thời Kiêu cười khẩy: "Cậu có nhớ lộn không đấy?"
Lâm Toàn Khuynh nhìn hắn, cười nhẹ: "Có lẽ vậy."
Nói xong, cậu ta tự mình rời đi.
Lâm Toàn Khuynh phủi mông đi thì đến lượt Hạ Trĩ lo lắng không yên.
Thư tình là sao chứ?

Vì vẫn có người khác ở đây, Hạ Trĩ cũng không tiện hỏi cho ra lẽ. Cậu và Thẩm Thời Kiêu lại dạo vài vòng rồi trở lại địa điểm tập hợp.
Chờ đến khi chỉ còn lại hai người, cậu mới hỏi về chuyện thư tình.
"Lúc nãy Lâm Toàn Khuynh nói vậy là sao?"
Thẩm Thời Kiêu: "Anh cũng không hiểu cậu ta đang nói gì nữa."
Hạ Trĩ tin Thẩm Thời Kiêu sẽ không lừa cậu. Cậu thầm nghĩ chắc Lâm Toàn Khuynh bị hâp hấp ở chỗ nào nên cũng không để tâm nữa.
Đến cuối ngày, chỉ có duy nhất một khách mời hoàn thành nhiệm vụ bí mật. Tổ đạo diễn quyết định kéo dài thời hạn của nhiệm vụ đến sáng mai. Họ cũng đã báo trước cho các khách mời rằng họ có lắp máy quay phim trong phòng.
Dùng bữa tối xong, mọi người lần lượt về phòng nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, Lâm Toàn Khuynh đi tới, nhẹ nhàng hỏi: "Anh Kiêu, em có thể tâm sự riêng với anh được không?"
Thẩm Thời Kiêu nhìn Hạ Trĩ: "Có chuyện gì thì cậu cứ nói thẳng luôn đi."
Sắc mặt Lâm Toàn Khuynh hơi tái: "Chuyện thư tình ấy, em không có cố ý nói cho giáo viên đâu."
Thẩm Thời Kiêu hơi mất kiên nhẫn: "Tôi gửi thư tình cho cậu lúc nào cơ?"
Lâm Toàn Khuynh: "Vào năm lớp 11 ấy. Anh viết thư tỏ tình em, nhưng không may rơi xuống đất rồi bị các bạn học phát hiện."
Nghe xong chuyện này, vẻ mặt Thẩm Thời Kiêu chợt thay đổi, như nhớ ra chuyện gì.
Hạ Trĩ nghĩ thầm: Anh hay lắm!
Thẩm Thời Kiêu mới lớp 11 đã viết thư tình cho người ta?
Haha, xem ra bạch nguyệt quang đã xuất hiện từ sớm rồi.
Cậu đứng dậy, dứt khoát nói: "Hai người ôn chuyện đi, em đi trước đây."
"Trĩ Trĩ." Thẩm Thời Kiêu giữ chặt cậu, "Đừng nghe cậu ta nói, anh không có viết thư tình cho cậu ta."
Hạ Trĩ bĩu môi: "Có viết hay không thì trong lòng anh tự biết."
Cậu muốn tự đi liếm vết thương một mình!
Người chồng luôn miệng nói yêu cậu, thế mà mới vị thành niên đã viết thư tình cho người con trai khác!
Sau khi Hạ Trĩ rời đi, thái độ của Thẩm Thời Kiêu lập tức lạnh hẳn đi. Ánh mắt nhìn Lâm Toàn Khuynh của hắn càng thêm tức giận và khó hiểu.
"Cậu bị bệnh à?"
Lâm Toàn Khuynh ấp úng: "Chính anh là người ép em nói trước mặt Hạ Trĩ mà."
Thẩm Thời Kiêu lười đôi co với cậu ta, hắn chỉ lạnh lùng đáp lại.
"Cậu nghĩ nhiều rồi. Người thích cậu là Phương Đình Vũ, không phải tôi."
Trong phòng, Hạ Trĩ tựa vào cửa sổ nhìn đồng hồ.
Sao tới giờ mà Thẩm Thời Kiêu vẫn chưa về dỗ cậu?
Chẳng lẽ anh ấy thật sự ngồi ôn chuyện với Lâm Toàn Khuynh đó chứ?
Haha, mối tình đầu thời học trò tốt quá nhỉ!
Cậu không bằng rồi!
Một lúc lâu sau mới có người mở cửa phòng.
Thẩm Thời Kiêu cầm thứ gì đó, chậm rãi đi tới rồi nhìn Hạ Trĩ.
"Trĩ Trĩ, em nghe anh giải thích——"
"Không nghe!" Hạ Trĩ vừa dỗi vừa nói: "Thư tình cấp 3 à? Hồi đó ngày nào cũng có người viết cho em, em còn viết cho đàn anh nữa đấy."
Thẩm Thời Kiêu không nói gì, nhưng bàn tay đang cầm lá thư của hắn khẽ nắm lại. Sau đó, hắn buông tay rồi đưa nó cho Hạ Trĩ.
Đó là một phong thư màu xanh nhạt.
Thẩm Thời Kiêu: "Hồi trước Phương Đình Vũ thích cậu ta. Đáng lẽ định tỏ tình rồi nhưng phong thư này vô tình rơi khỏi ba lô. Ba lô của anh lại na ná với của Phương Đình Vũ nên anh mới bị hiểu lầm. Ai cũng nói thư tình đó là anh viết cho Lâm Toàn Khuynh. Lúc đấy tình yêu đồng giới chưa được hợp pháp, Lâm Toàn Khuynh biết chuyện thì rất sợ hãi, cậu ta đã chủ động báo với giáo viên. Ba Phương Đình Vũ lúc ấy đang bệnh, anh sợ giải thích sự thật với giáo viên sẽ kích động chú ấy. Vậy nên mọi người đều hiểu lầm là anh thích Lâm Toàn Khuynh."
Sắc mặt Hạ Trĩ chợt thay đổi, cậu lẩm bẩm: "Vậy à? Thật ra anh ta cũng khá đẹp, vẻ ngoài vừa xinh đẹp lại gọn gàng. Hẳn là được rất nhiều người yêu mến."
Thẩm Thời Kiêu nói thẳng: "Anh không có cảm giác gì."
Hạ Trĩ nhìn chằm chằm lá thư trên bàn, biết rõ còn cố hỏi: "Vậy cái này là gì?"
Thẩm Thời Kiêu: "Thư tình anh mới viết cho em, đây là lần đầu của anh."
Mắt Hạ Trĩ ẩn chứa sự vui vẻ, cậu cố gắng hết sức để che giấu niềm vui sướng: "Phải không? Hồi cấp 3, lúc gặp mấy bạn nam dễ thương, anh chưa từng rung động à?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ừm, chưa từng."
Hạ Trĩ: "Anh không thích mấy cậu nam sinh hả? Không gặp ai hợp gu sao?"
Thẩm Thời Kiêu: "Có. Lúc ở Pháp gặp em đó."
Hạ Trĩ ho khan hai tiếng: "Em mở ra nha."
Chữ Thẩm Thời Kiêu cực kì đẹp, chữ viết dứt khoát, lực viết rất mạnh mẽ.
Dùng chữ viết như vậy để viết lời âu yếm, đọc có cảm giác khác hẳn.
"Cảm ơn anh, em nhận thư tình này của anh nhé." Hạ Trĩ vui vẻ, nhẹ nhàng nói với hắn: "Ông xã, em yêu anh!"
Thẩm Thời Kiêu cười cười, sau đó nụ cười bỗng chốc lướt qua, ánh mắt hắn dần lạnh lẽo.
"Ban nãy em nói rằng em từng viết thư tình cho đàn anh hả?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.