- Đêm qua sợ thật, nghĩ đến thôi tôi lại rùng mình rồi này... rừ.
- Đánh xong lại dùng nước muối tạt lên, thống đốc ác hết đường nói luôn rồi. Làm vậy với một cô gái thật nhẫn tâm mà.
Bốn giờ sáng, mọi người đã nườm nượp thức giấc, dọn dẹp lều trại và di chuyển đồ đạc.
Đến hiện tại là đã là sáu giờ, công việc đều hoàn tất. Cả Bạch Hổ cũng đã được gây mê lần hai và nằm chễm trệ trên một thùng xe nhưng vẫn chưa thấy mặt mũi của Lăng Sở Dạ đâu cả.
Tận dụng thời điểm thống đốc vắng mặt, bảy người lính túm tụm lại tám chuyện hôm qua.
Cà Lăm thấy vị thần tượng của mình bị kể xấu liền nói ra suy nghĩ trong lòng.
- Các người quên là roi cá đuối rất độc à?
- Nếu không được xử lí sẽ rất dễ bị thối thịt.
- Mà nước muối có khả năng sát trùng rất tốt. Tuy cách làm của thống đốc có chín phần ác, nhưng chung quy vẫn có một phần tốt mà.
- Cũng phải... cơ mà không phải cậu cà lăm à?
- Vừa khỏi tức thì... hehe.
Cà Lăm gãi đầu cười ngêu ngao, khó xử. Anh ta không hề lừa dối ai cả, mắc chứng nói lặp là thật.
Chỉ là giữa khuya đi vệ sinh vô tình vấp ngã đập đầu, không ngờ sáng nay lại có thể nói năng mạch lạc như người bình thường, quả là kì tích.
- Im im... thống đốc kìa.
Thoáng thấy Lăng Sở Dạ bước ra khỏi lều, ai nấy đều như thấy ma,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-thong-doc-roi-vao-bien-tinh/2704091/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.