Nghe Lăng Sở Dạ nhắc đến Bạch Hổ, con ngươi Mễ Bối liền hiện rõ nét lo sợ, giọng cũng lạc đi hẳn:
- Quân ác độc, hổ trắng đang sắp tuyệt chủng, anh sẽ không dám làm như vậy!
Lăng Sở Dạ bĩu môi khinh thường, nhún vai, chồm người với lấy quần âu đen dưới sàn. Móc ra một chiếc điện thoại, đưa lên tai nghe.
- Giết!
Grừuu... gừuu...
Ngay sau khi lệnh anh cất lên, từ trong điện thoại vang lên tiếng gầm gừ của Bạch Hổ.
- Đừng đừng đừng mà, đừng làm hại em ấy.
- Tôi không chống anh nữa.
Mễ Bối hiểu được tiếng gầm này, em ấy đang kêu cứu, rú lên vì đau đớn, chứ không phải cái gầm oai phong mãnh liệt bình thường.
Mễ Bối không cần nghĩ suy, cô bỏ qua cái tôi để van xin Lăng Sở Dạ. Thế mà anh vẫn một mặt lạnh tanh, không có động thái nào.
Hết cách, bí bách khi bị dồn vào đường cùng, Mễ Bối banh động đôi chân mình ra, để cửa hoa run rẩy phơi bày trước mặt người đàn ông, nhục nhã dùng lòng bàn chân vuốt ve lấy vật thể thô kệch để lấy lòng, mếu máo lần nữa.
- Xin lỗi, xin lỗi anh mà!
Lăng Sở Dạ khoanh tay, tặng cho cô ánh nhìn khinh bỉ.
- Không cần gượng ép.
- Hức... không có, làm ơn đưa vào đi... tôi... hức, tôi thích lắm, cực kì thích.
Mễ Bối nhích mông đến gần nhất có thể, làm ra dáng vẻ thèm thuồng, cắn răng tự lực đẩy dần mệnh long vào bên trong cơ thể.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-thong-doc-roi-vao-bien-tinh/2704076/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.