- Nó xuống chưa?
Hai người đàn bà ngồi dưới sảnh cứ thấp tha thấp thỏm không yên, luôn luôn hướng mắt đến đầu cầu thang để đợi chờ mũi chân của Lăng Sở Dạ.
- Xuống rồi, xuống rồi! Bà chủ mau diễn đi.
Mãi thì cuối cùng Lăng Sở Dạ cũng đã xuất hiện. Trông vẻ mặt anh cứ hầm hầm, kì lạ nhất là cách ăn mặc của anh, những bộ vest trang nghiêm, cầu kì nay đã được thay bằng chiếc quần cộc đến gối và áo ba lỗ mát mẻ để lộ hai bắp tay cường tráng, đầy vết chiến tích oai hùng, đầu tóc rũ rượi như vừa mới tắm xong.
Thấy mẹ nằm liệt trên sô pha, anh chỉ bình thản liếc nhìn một cái rồi thẳng thừng lướt qua mà bước đến phòng ăn kiếm chút đồ bỏ bụng.
Bị lơ, bà Sam ngồi lên thơ thẩn. Một lúc sau thì quyết định dẹp đi kế hoạch giả bệnh, cùng Nhã quản gia nối đuôi theo sau lưng Lăng Sở Dạ.
- Quản gia nói đi.
- Bà chủ nói đi mà, tôi sợ lắm.
Họ xì xào to nhỏ, đùn đẩy cho nhau. Nhưng đến cuối cùng thì bà Sam vẫn là người gánh vác. Bà lấy hơi cất tiếng gọi:
- Sở Dạ!
Anh vẫn giữ im lặng mà dùng cơm. Bà Sam lại gọi nữa.
- Sở Dạ ơi!
Lúc này, anh mới buông đũa, ánh mắt vô cảm quay ra nhìn mẹ. Biết con trai đã chú ý đến mình, bà dồn hết dũng khí lên cổ họng, không vòng vo mà hỏi thẳng.
- Mễ.. Mễ Bối đâu rồi?
Lăng Sở Dạ điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-thong-doc-roi-vao-bien-tinh/2704074/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.