Lăng Gia.
Ngồi xe gần hai mươi phút là về đến nhà, Mễ Bối qua loa chào mọi người rồi đi thẳng lên lầu mà không nói tiếng nào.
Quan sát biểu cảm trên gương mặt của Mễ Bối, Nhã quản gia liền sinh ra cảm giác bất an, vội vã kéo chị An đến hỏi chuyện.
- An An mọi chuyện thế nào rồi? Sao mặt con bé chù ụ vây? Bộ có chuyện gì không vui hả?
An An khó xử, gãi đầu kể lại:
- Con cũng không rõ nữa. Ban đầu dù Mễ Bối hơi thất lễ nhưng họ vẫn rất tốt, còn ăn cơm cùng nhau cơ mà.
- Vậy mà từ sau khi bước ra khỏi căn phòng đó, thái độ của Mễ Bối đã trở nên như vậy.
Nhã quản gia im lặng, khoanh tay, xoa cằm suy ngẫm.
Thì bỗng lúc này, từ hướng cầu thang truyền đến tiếng bước chân hối hả, Mễ Bối đang lon ton chạy xuống, với một bộ đồ tắm hai mảnh lấp ló sau lớp khoác voan mỏng.
Đợi cô đến gần, Nhã quản gia liền chặn đường gặn hỏi:
- Con đi đâu vậy?
- Dạ con đi tắm ở cái bể bự bự kia ạ!!
Nét mặt bà trở nên khó coi, níu lấy Mễ Bối.
- Hay là để khi khác được không? Dạo này trời đang se lạnh, con tắm như vậy sẽ bệnh mất.
Mễ Bối cười rạng rỡ, nắm tay bà trấn an, lời lẽ có chút ẩn ý.
- Không sao đâu ạ, con đang nóng lắm.
Nói rồi, cô lách sang một bên, lạch bạch chạy ra ngoài hồ bơi nằm bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-thong-doc-roi-vao-bien-tinh/2704059/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.