Tối hôm đó.
Rừm rừm...
Tiếng động cơ quen thuộc từ ngoài sân truyền đến, khiến mọi người trong nhà nháo nhào cả lên, chỉ có duy nhất Mễ Bối là vẫn yên vị, không một cảm xúc ngồi ăn nốt phần cơm của mình.
- Ngài Lăng đã về.
Âm thanh lọc cọc của giày da nện xuống sàn nhà một lúc một nặng nề, tiến vào gian phòng bếp.
Mễ Bối càng thêm hấp tấp, gắp thức ăn cho vào miệng liên hồi, như thể có ai đó đang thúc giục.
Là tình cờ hay là cố ý?
Khi Lăng Sở Dạ từ ngã rẽ cua vào, thì vừa hay Mễ Bối dùng xong bữa tối và đi ra.
Thấy cô lướt ngang, mà không chú ý đến mình. Lăng Sở Dạ kéo lấy bắp tay Mễ Bối, lôi cô trở về.
- Giận?
Mễ Bối lãng tránh, trong ánh mắt có chút không tự nhiên, gượng gạo đáp:
- Không có.
- Vậy sao tôi vừa vào, em đã bỏ đi?
- Em... em mắc tiểu, cho nên mới gấp gáp như vậy.
Mễ Bối ú ớ, rất nhanh đã viện ra một lý do nghe cũng khá hợp lý.
Nhưng vẫn không qua mắt được Lăng Sở Dạ, anh dễ dàng thấy được một chữ GIẬN tổ bố trên gương mặt xám xịt của cô.
Để vạch trần, anh ghìm chặt lưng cô, vươn tay ấn nhẹ vào bụng dưới non nớt, Mễ Bối vẫn đứng im, không hề nhảy cẩn lên như người mắc vệ sinh thật sự.
Cô gạt tay anh ra, lạnh nhạt thừa nhận.
- Giận đấy được chưa.
- Lý do?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-thong-doc-roi-vao-bien-tinh/2704056/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.