Đã ba ngày trôi qua, Mễ Bối vẫn chưa thể quên được nỗi ám ảnh của cuộc tai nạn kinh hoàng ấy.
Sau khi thăm khám, bác sĩ bảo rằng ngoài các vết xay xát nhẹ thì cô không có gì đáng lo cả.
Đến nay, các vết thương cũng đã đóng vảy đen, muốn bong da non lành lặng hết rồi.
Vậy mà ngày qua ngày, Mễ Bối cứ như người mất hồn, lầm lì, ít giao tiếp hơn trước, đến việc sinh hoạt cũng trở nên qua loa.
Mỗi lần đến bữa ăn, thì cứ như bị ép buộc. Nước mắt lưng tròng, cố nhồi nhét từng miếng cơm vào miệng.
Hiện tại đang là ban trưa, Mễ Bối ngồi ở phòng khách xem tivi, nhưng cứ thỉnh thoảng sẽ ngó nhìn ra cửa mong ngóng, đợi chờ bóng dáng Lăng Sở Dạ quay về.
Kể từ ngày hôm đó, cô không còn gặp được anh nữa, anh như biệt tăm biệt tích khỏi thế giới của cô, không thể liên lạc.
Nhiều ngày như vậy, Mễ Bối càng suy diễn ra những điều tiêu cực nhiều hơn, cô muốn biết anh ở đâu?
Ở với ai?
Và đang làm gì?
Có phải vì giận chuyện khi đó nên mới tránh mặt cô đúng không?
- Trông con tiều tụy quá, ta nghĩ con nên lên phòng ngủ một giấc đi.
Nhã quản gia từ ngoài đi vào, thấy cô như vậy liền đến động viên, an ủi.
- Dạ thôi, con muốn đợi thêm xíu nữa.
Mễ Bối vừa nói, vừa lắc đầu trông rất đáng thương.
- Nghe lời, nếu không ngài Lăng sẽ không trở về với con đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-thong-doc-roi-vao-bien-tinh/2704049/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.