[...]
Két... két... két.
Màu trời chạng vạng lúc về chiều. Tiếng quạ đen ríu lên inh ỏi, bay tán loạng trên các vòm cây cổ thụ, tìm tổ trốn khỏi những hạt mưa giông đang chuẩn bị đổ xuống.
Tong!
Những giọt nước mưa nhỉu dài trên gò má đau rát, Mễ Bối tỉnh lại trong cơn mơ màng, nhưng vì choáng váng, tạm thời cô không thể nhìn thấy rõ được quan cảnh xung quanh, trước mắt chỉ là một mảng mơ hồ, nhoè nhoẹt.
Phải mất một lúc lâu sau, Mễ Bối mới có thể tỉnh táo, lấy lại được thị lực, cô ôm trán, thều thào đầy khó khăn:
- Ưm... đây... đây là đâu?
- Mình... mình vẫn chưa chết sao?
Lúc này tâm trí Mễ Bối ẩn hiện vô vàn câu hỏi, và đoạn kí ức được trải qua cách đây không lâu.
Trực thăng gặp nạn, sau đó là cùng Lăng Sở Dạ chơi trò mạo hiểm. Nhưng xui xẻo là dù bị trục trặc, không thể bung ra mặc anh đã cố gắng rất nhiều.
Kết quả là cả Lăng Sở Dạ và Mễ Bối đều phải rơi tự do từ độ cao cả ngàn mét cho đến khi tiếp đất.
Cũng thật may là ông trời phù hộ, anh và cô xuyên qua một cánh rừng. Nhờ vào sự va chạm với các tán cây đã làm giảm đi một phần tốc độ rơi xuống của cả hai người.
Cùng với chiếc balo to hoá thành đệm đỡ. Đã giúp Lăng Sở Dạ hạn chế tổn thương đến nội tạng, hộp sọ và xương sống hết mức có thể.
Còn về phía Mễ Bối, cô được Lăng Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-thong-doc-roi-vao-bien-tinh/2704040/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.