Sáng hôm sau.
- Ưm... đau đầu quá.
Từ trong mơ hồ, Mễ Bối tờ mờ tỉnh dậy, ôm lấy cái đầu nặng trĩu nằm ù lì trên giường, lăn qua một lại vẫn không thể hoàn toàn tỉnh táo, cả thân thể bủn rủn, mệt nhừ.
Trước mắt đều là một mảng trắng xoá, nhợt nhạt của trần nhà, phải một lúc lâu Mễ Bối mới có thể mở to con ngươi, nhìn rõ hiện vật.
Phát hiện đây không phải căn phòng thường ngủ ở Lăng Gia thì hốt hoảng thốt lên:
- Đây... đây là đâu vậy?
Sau đó, Mễ Bối nhanh chóng bật người, leo xuống giường. Máu không kịp lưu thông, khiến Mễ Bối có chút choáng váng, đứng loạng choạng phải giữ vào đệm lấy thăng bằng.
Ổn định, Mễ Bối vội vã muốn chạy ra bên ngoài, nhưng cánh cửa đã bị khoá trái, tiếng lạch cạch từ chốt cứ liên hồi vọng lên, vậy mà nó vẫn bất động, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Ầm! ầm! ầm...
- Đáng ghét! Mở cửa ra, có ai không làm ơn mở cửa ra.
Cô nhảy đỏng, liên tục đập mạnh vào cánh cửa, đến mức lòng bàn tay đỏ rát, phía ngoài đấy vẫn không lấy một lời hồi đáp nào.
Vừa bức bối vừa lo sợ đủ điều, nghĩ đến đoạn kí ức cuối cùng vào đêm hôm qua, Mễ Bối bất lực, nước mắt chẳng mấy chốc đã rưng rưng nơi khoé mi, tràn đầy đến lăn dài qua gò má đau rát.
Mễ Bối nghẹn ngào, tựa lưng vào cửa, méo máo tự hói:
- Sở Dạ... hức... anh đang làm gì vậy?
Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-thong-doc-roi-vao-bien-tinh/2703986/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.